61
Sáng sớm hôm sau, Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ xuống núi về lại tiểu viện.
Nguyễn thành tên là Thành (thành thị) nhưng thật ra là một thị trấn nhỏ không quá phát triển.
62
Tiếng gió thổi như lặng đi.
Cố Kinh Hàn run sợ, quẳng luôn đống đồ lặt vặt trong tay qua một bên, bước nhanh tới trước mặt Dung Phỉ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa đen kịt kia, nắm lấy tay cậu, “Không nhìn thấy anh sao?”
Giọng nói của hắn trộn lẫn một chút đau đớn và thư thái phức tạp, như trộn cát vào tuyết, trôi qua cổ họng, để lại máu tươi đầm đìa.
63
Bể nước nóng nhỏ, nước trong vắt bập bềnh xao động, như niềm vui tình ái nồng nàn, tràn đầy đến mức không ngừng lại được.
Mái tóc đen ướt đẫm của Dung Phỉ quấn quýt với mái tóc bạc như sương của Cố Kinh Hàn, trắng đen khó phân.
64
Nửa đêm, gió tuyết bỗng thất thường.
Cửa ngõ của Phụng Dương quán hương khói hưng thịnh ngày trước lại đóng chặt, ánh đèn dầu mập mờ, lão đạo sĩ sau cùng mang theo bao quần áo, được đạo đồng đỡ, bước ra khỏi cổng chính của Phụng Dương quán.
65
Một roi rạch lên mặt Cố Kinh Hàn, nhưng lại như rạch vào màn sương mù dày đặc phủ ở tim hắn.
Một giọt máu nhỏ rơi lên lông mi của hắn, lăn dọc theo phần rìa hẹp dài, rơi bất thình lình, như một giọt mưa máu tanh không ai hay biết.
66
Trăm hoa đua nở, đêm trăng động xuân tâm, ai nhịn tương tư không gặp gỡ.
Cố Kinh Hàn trải qua Hoa triêu tiết (Ngày của hoa, 12 tháng 2 âm lịch) lần đầu tiên là cùng với Dung Phỉ.