41
“Biến mất?”
Tại lầu hai khách sạn, Dung Phỉ mở rộng chân dài, dựa vào ghế, một bên rót hai chén trà thông cổ, một bên nhíu mày ngạc nhiên nói, “Một gánh hát nhiều người sống sờ sờ như vậy, làm sao có thể biến mất không ai hay biết được chứ?”
Trên người Cố Kinh Hàn còn mang theo một luồng khí lạnh bên ngoài, cổ áo được hắn kéo hơi lỏng, tăng thêm vài nét phóng khoáng.
42
Không khí âm u lạnh lẽo lan tràn, khiến người sởn tóc gáy.
Cố Kinh Hàn liếc mắt nhìn Dung Phỉ.
Dung Phỉ hơi nhíu mày nhìn lại, kéo tay Cố Kinh Hàn xuống, khẽ nói: “Em không sao.
43
Một luồng hơi thở âm lạnh có vài phần quen thuộc xé rách cơ thể Cố Kinh Hàn.
Âm khí biến thành dây thừng, khóa lại linh hồn vẫn chưa đủ linh hoạt sau khi rời khỏi cơ thể của cố kinh hàn, tiếp đó, kéo hắn còn vài hơi thở xuống sâu mấy trượng, chìm vào dòng sông chảy xiết.
44
Dựa vào núi, ở cạnh sông, sương mù thu mờ mịt.
Tiếng chó sủa gà gáy vang lên, trấn Trường Thanh mới mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, khói bếp lượn lờ khắp bờ ruộng dọc ngang và nhà ở chằng chịt, một cảnh tượng nhẹ nhàng khoan khoái.
45
Chữ Giả đột nhiên xuất hiện.
Cố Kinh Hàn chỉ cảm thấy phong ấn của khế ước máu khẽ động, hắn thân là hồn phách còn chưa kịp phản ứng, đã có một sợi sương mù đỏ xẹt qua.
46
Dư âm xúc cảm môi lưỡi lạnh lẽo, mềm ướt, run rẩy tàn phá bừa bãi dần dần rút khỏi cơ thể.
Dung Phỉ cử động đôi chân tê tê, mở mắt liếc nhìn Cố Kinh Hàn tựa ở đầu giường.
47
Ngày hôm sau, trời râm.
Nắng mai xuyên qua giấy dán cửa sổ rọi vào bên trong, một lớp bột sáng li ti phủ lên căn phòng yên tĩnh.
Cố Kinh Hàn nằm nghiêng dọc theo giường, một chân buông xuống, dáng vẻ chỉnh tề nghiêm cẩn không quá hiếm thấy, và có thêm chút thanh nhàn tự tại của riêng Dung thiếu gia.
48 Mảnh vỡ Âm dương điệp ở trước mặt lớn hơn hai mảnh trong tay Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ một chút, trông giống ngọc thạch hình trăng lưỡi liềm, phủ một lớp cổ xưa.
49
“Không là người cùng tộc tất sẽ có tâm địa khác… đây chính là lý do của cậu sao?”
Bàn tay đang đỡ Ninh Vân An lập tức giật về, Huyền Hư bực bội, nở nụ cười, “Ông chủ Ninh, cậu còn giả tạo hơn tôi nữa! Cậu biết cậu đang nói cái gì không? Hơn nữa, dù chữ Giả là người hay là quỷ thì hiện tại hắn đang giúp chúng ta, hắn chưa từng làm chuyện gì ác, bộ cậu không nhìn ra sao? Lại nói, hắn đối với cậu…”
“Đủ rồi!”
Men say trong mắt Ninh Vân An tiêu tan hoàn toàn, cậu ta giữ vai Huyền Hư, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngưng nói mấy chuyện buồn nôn kia đi.
50
Tiếng hét to gọi về thần trí của Huyền Hư.
Gã theo bản năng tránh qua một bên, vai bị chữ Giả giữ lấy, kéo về phía sau.
Mùi hôi thối dày đặc kéo đến.
51
Khách phòng đạo quán Trường Thanh.
Ánh trăng sáng kéo bóng cây cỏ lay động, những đốm loang lổ rơi lả tả trên song cửa giấy, cơn gió nhẹ mang theo cái lạnh mùa thu chui qua cửa sổ.
52
Đêm sương lạnh, không trăng không sao.
Ba người Cố Kinh Hàn còn chưa chạy đến núi Loan thì đã thấy trên bầu trời tối om bỗng có một cột sáng đỏ rực rỡ bay lên, hồng thủy ngập trời, gió đen cũng nổi lên dữ dội, vây quanh chùm sáng sục sôi, gần như diệt cả ngọn núi Loan.
53
Dì Tú, hoặc nói là Vân Tĩnh, sắc mặt của ả biến đổi, âm trầm như nước sau khi nghe chữ Giả nói.
“Nếu không do Vân Chương và ngươi, làm sao ta lại sa sút đến mức độ này?! Hồn phách không trọn vẹn, tuổi thọ ngắn dần theo từng đời, già nhanh hơn theo từng đời…”
Giọng nói Vân Tĩnh tràn ngập thù hận, ả dừng một chút, vuốt lại vài sợi tóc rối trước trán, bỗng mỉm cười, “Có điều, về sau không cần lo nữa.
54
Lúc nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía trước, bàn tay của đạo sĩ trẻ tuổi tuấn mỹ run lên.
Vài đồng tiền bỗng rơi xuống.
Hình như có vẻ ngạc nhiên buồn vui khôn kể lóe lên trên mặt hắn rồi nhanh chóng biến mất, bị giấu đi không còn dấu vết.
55
Trước mắt Cố Kinh Hàn là một vùng đen kịt, tiếng cười khổ bất đắc dĩ của Nghiêm Tử Kỳ còn quanh quẩn bên tai, tâm tư lại trở về mấy chục năm trước.
Núi Trường Thanh vào mấy chục năm trước khác xa bây giờ.
56
Vào hôm chạng vạng Dung Phỉ đi tới núi trường thanh, ráng chiều dấy lên nửa bầu trời.
Trước rừng trúc, có một thiếu niên khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao to, chậm rãi mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Dung Phỉ, gương mặt lạnh lùng tuấn tú như một bức vẽ tinh vi.
57 Lúc Lục Trầm Uyên dùng phương pháp bí mật trợ giúp bản thân và Nghiêm Tử Kỳ đầu thai, có giữ lại trí nhớ của bản thân, vì thế hắn biết rõ trong cơ thể của mình có hai người.
58
Hải thành một đêm đón tuyết đầu mùa.
Sân thượng có tiếng gió gõ cửa, ánh ban mai lấp ló dưới rèm cửa sổ khẽ lay động, sương hoa ngưng kết thành cảnh vật trong tranh quỳnh lâu ngọc vũ*.
59
Cố Kinh Hàn không tỏ rõ ý kiến về chiếc vé xem phim.
Ngày hôm đó, hai người ở lại Phụng Dương quán dùng cơm với Trường Thanh, Cố Kinh Hàn kiểm tra lại bố trí trước đó, sau mới cùng Dung Phỉ giẫm lên bóng đêm về nhà.
60
Nguyễn thành là một thị trấn suối nước nóng nổi tiếng nằmphía Bắc Hải thành.
Cố Kinh Hàn dẫn Dung Phỉ đi dọc theo sông, ngồi thuyền nửa ngày mới đến nơi.