21 Công phu linh hoạt khéo léo như con báo, Khánh Kỵ nhìn xem cũng âm thầm gật đầu, hai tên đầu gấu thấy đánh hắn không trúng, mặt đã không nhịn nổi nữa, khí lực trên tay cũng tăng lên.
22 Những lời này của Khánh Kỵ nói ra, Anh Đào lập tức cả kinh, cuộc sống của hắn gặp trắc trở đã lâu, chí khí hùng tâm của thiếu niên không khỏi đã phai nhạt.
23 Khánh Kỵ trở về nơi ở, lập tức phân phó Di Vi. Chỉ một lát sau Lương Hổ Tử đã tới, còn mang theo một người ăn mặc kiểu thường dân, Khánh Kỵ nhận ra đó cũng là bộ hạ của chính mình, tên là Lộc Khoách.
24 - Đại tiểu thư, người nọ vẫn chưa nói ra thân phận của hắn, chỉ nói lễ vật muốn tặng dù không trân quý, nhưng là vật tuyệt đối có một không hai, tiểu thư nhất định sẽ thích, còn thỉnh tiếp kiến tiểu thư.
25 Muốn nói khinh bạc, hắc hắc, bàn tay to gắt gao ôm lấy ngực nàng mới đáng gọi là khinh bạc. Nhâm Băng Nguyệt mặc áo vạt quấn hoa lệ dệt bằng vải nước Lỗ, vạt áo quấn quanh, vật liệu may mỏng manh, y phục ngắn bị hắn siết chặt thân mình nên hở ra một lỗ nhỏ.
26 - Cô nương vốn đã biết là ai?Nhâm Nhược Tích "Ừm" một tiếng, ánh mắt hơi hơi tránh đi, nói:- Nhược Tích tuy chỉ mang theo bốn trăm gia tướng, nhưng mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, ngay cả là lén lút ăn cướp, trong Lỗ quốc có năng lực này, cũng cùng lắm chỉ có hai thế lực là có thể.
27 Đây là một buổi đêm yên tĩnh xinh đẹp, ánh trăng sáng tỏ trên không trung, những hoa văn mỹ lệ trên bề mặt đều nhìn thấy được rõ, con dế mèn trong bụi cỏ xướng ca không biết mệt mỏi, tia sáng nhàn nhạt chiếu lên mặt đất, giống như một tầng sương mù là là mặt đất.
28 Mặc dù như thế, Sở Tài vẫn cứ tránh chiến mà cầu nhàn, toàn bộ nguyên nhân là bởi vì nếu bây giờ hắn có thể thành công, liền không cần để ý tới Triển Chích có trọng dụng hắn hay không.
29 - Những kẻ ẩn vào trong phủ ta đã giải quyết hết chưa?Lương Hổ Tử thân mặc giáp trụ, chắp tay chào theo nghi thức quân đội:- Thưa, một vài tên cướp mọn, đã bị bọn kẻ hèn chém chết toàn bộ.
30 Cây trường mâu trong tay nàng, đâm chém vài cái, đã thấy năm sáu tên đạo tặc chết dưới tay. Là một chủ tướng, bên cạnh nàng luôn có hai gã gia tướng võ nghệ xuất chúng nhất bảo vệ, thay nàng chặn lại những mâu đao kiếm tập kích, Nhâm Nhược Tích như hổ chắp thêm cánh, một tiểu tam giác trận này sát nhập vào rừng đạo tặc, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
31 - Chủ thượng, nhân thủ của chúng ta đâu kém gì nó, sao có thể không đánh đã lùi?Triển Chích lặng lẽ cười lạnh:- Mục đích của chúng ta, không phải là công thành chiếm đất, sự đã không ổn, phải biết rút lui đúng lúc, biết là không thể mà cứ đâm đầu vào, là không khôn ngoan.
32 Trên đường cứu Khổng Khâu, có đệ tử của Khổng Khâu làm nhân chứng; Bạch phủ là ổ đạo chích, lục soát một chút là biết manh mối; hôm qua kẻ cắp quấy rầy, kết quả bị bộ hạ Khánh Kỵ phá cửa chặt đầu, toàn thành trên dưới đều có thể làm chứng; về phần một trận đại chiến đêm nay, còn phải nói sao, song phương chết vô số, chứng cớ đều rõ ràng trên mặt đất.
33 Đoàn xe vào trong thành, trong một chiếc xe màn xe chợt vén lên, ngồi thẳng trong xe là một gã đại hán mặc hắc bào, thân cao tám thước, cường tráng và oai phong, tuy là ngồi thẳng người trong xe, lại vẫn có dáng vẻ như một con mãnh hổ lúc nào cũng có thể cắn người, toàn thân tản mát ra một loại mùi vị hung mãnh.
34 Lại nói tới Khánh Kỵ, con đường mà hắn đi là một con đường nhỏ trên đê, đường xá chật hẹp, bất lợi cho ngựa xe hành tẩu, có điều đa phần binh sĩ của hắn là lính bộ, dùng để huấn luyện hành quân dã ngoại càng thích hợp.
35 - Tiểu thư mau nhìn, phía sau có truy binh vô số. Nhâm Nhược Tích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở trên đường phía sau có chừng hơn ngàn nhân mã, đuổi theo tới mức chân tung bụi mù, trên tay mỗi người đều cầm binh khí dài ngắn, nhìn tư thế kia, xem ra không phải là người quen.
36 - Vị ở trên ngựa đây chính là Nhâm Đại cô nương?Nhâm Nhược Tích ghìm giữ yên cương, chỉ thấy người này mi thanh mục tú, dáng người cao gầy, có điều dù trời rất nóng, trên cổ hắn lại quấn tầng tầng mảnh lụa Lỗ cảo, tựa hồ mới bị thương, liền đáp:- Đúng là bản nhân, ngươi là.
37 Ít lúc sau, một gã gia tướng vội chạy trở về, nói lại cho nàng Khánh Kỵ đã đình chiến nghỉ tạm, Nhâm Nhược Tích sau khi nghe xong thì cực kỳ sợ hãi, thầm nghĩ rằng: "Trên đời như thế nào lại có người ngu đến vậy? Đạo tặc này một đường chạy như điên đuổi theo, khí huyết sôi trào, mồ hôi ướt đẫm, dĩ nhiên là có chút mệt mỏi, hắn không nhân cơ hội mà phản công, lại còn tỏ ra hào phóng, nói cái gì mà nhân nghĩa với bọn kẻ trộm, đây không phải là 'bảo hổ lột da' (1) sao?Nhâm Băng Nguyệt oán hận giậm chân tại chỗ, nói:- Thôi rồi, hôm nay nhìn hắn có vẻ tỉnh táo, không thể tưởng được lại chỉ là một kẻ thất phu cuồng vọng tự đại.
38 Lúc này Khánh Kỵ đã bắt đầu sai người dọn dẹp chiến trường, xử lý thi thể. Trận giao chiến ngắn ngủi này, Triển Chích lưu lại hơn ba trăm thi thể, dù cho lúc ấy còn chưa chết hẳn, người của Khánh Kỵ sau một hồi dọn dẹp chiến trường cũng sẽ 'Chết', đây là việc không có cách nào khác.
39 - Anh Đào. - Kẻ hèn có mặt! - Anh Đào gấp gáp đuổi tới, chạy tới trước ngựa hắn. Khánh Kỵ cúi người xuống, quan tâm hỏi han:- Thương thế trên cổ ngươi thế nào?Anh Đào sờ sờ cổ, toét miệng cười nói:- Vốn là bị phỏng nên tróc mất một lớp da, sau khi được đắp thuốc thì không còn gì đáng ngại.
40 Ở trong ký ức hậu thế của Khánh Kỵ, không có ký ức gì về Lỗ quốc quyền thần Dương Hổ này. Mà hiểu biết của bản thân Khánh Kỵ về Dương Hổ, cũng chỉ vẻn vẹn biết rằng hắn là gia thần của Quý Tôn Ý Như, túc trí đa mưu, quyền hành khuynh đảo, trừ những điều đó ra thì không biết gì thêm.