1 Vừa ngồi lên chiếc xe điện mới tinh, Hồ Hân Duyệt đắc chí cười ngây ngô. Hừ! Ai nói đời này ta toàn gặp xui xẻo, thấy chưa, sông có khúc người có lúc.
2 Khúc mở mànNguyệt lão níu tay áo Diêm vương," Ông không thể lại cắt dây tơ hồng của hắn nữa, ta dùng một sợi râu làm dây tơ hồng, ông cắt một dây ta cũng phải nhổ một sợi râu đó.
3 Đi một ngày đường, đến xế chiều rốt cuộc cũng đến trọ tại một khách điếm trong trấn nhỏ. " Các ngươi đều ra ngoài đi. "Sau khi nhóm nha hoàn bà tử lui ra ngoài, Tề Vân Đình gỡ hỉ khăn trên đầu Hồ Hân Duyệt xuống.
4 Hôm nay xuất phát sớm, Tề Vân Đình liền căn dặn:" Phía trước là địa phận Bá Châu, núi cao rừng rậm, sợ là có thổ phỉ. Mọi người cẩn thận một chút, nếu thật sự thổ phỉ thì tản ra, các ngươi tự tìm đường về nhà lớn ở Uyển Châu là được, ta sẽ cùng thiếu nãi nãi trở về sau.
5 " Ngươi đáng ghét, sao tới bây giờ ngươi mới đến, bọn thổ phỉ. . . . . . hu hu. . . . . . bọn thổ phỉ thật đáng sợ. . . . . . " Không có nguy hiểm, Hân Duyệt mới nhớ đến nổi sợ hãi vừa rồi của nàng, bổ nhào vào Tề Vân Đình nỉ non khóc lóc.
6 Lam Đại vương đúng là có nghĩa khí, đưa đến cửa sơn trại, bỗng nhiên liếc thấy vạt áo trắng trước ngực Tề Vân Đình bị ướt một mảng, ha ha cười, “Xem ra tối qua đệ muội (em dâu) có không ít khổ thủy (nước mắt) nha.
7 Tề Vân Đình sờ sờ hai má, cảm giác mềm mại ấm áp kia, đầu lưỡi trơn mềm khẽ chạm vào……Quên đi, phải làm chuyện quan trọng trước, hắn chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài xử lí con thỏ.
8 ---- ôi, bị người ta đánh, còn thích như vậy, nếu hôn hai lần mới đánh một quyền, vậy cứ đến. . . . . . Hồ Hân Duyệt: Ta phải xuống ngựaTề Vân Đình: Đừng, nương tử, ta sai rồi, ta chỉ là nhất thời vui vẻ, mới hồ đồ như vậy.
9 Hai người ngồi chung con ngựa, tiếp tục đi về phương nam. Lúc giữa trưa, đi đến cạnh một con sông, nước chảy trong veo, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn, Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, tháo dây cương để Lam Thố tự chạy đi ăn.
10 —- Hừ, dám chọc ta, nếu không có người ngoài ở đây, ta sẽ giải quyết nàng. Tề Vân Đình đốt lửa, Quách Hướng nhanh chóng đem nướng con thỏ. Hân Duyệt cũng lấy một cái bánh mỳ xiên vào nhánh cây, đem nướng trên lửa.
11 Thỏa mãn nằm trên giường, ai, ăn nhiều cũng không tốt, no quá ngủ không được a. Tề Vân Đình đẩy cửa tiến vào, cởi áo ngoài nằm xuống, trên người hắn mang theo mùi rượu nhàng nhạt, càng tăng thêm hương vị nam nhân.
12 Trên đài đánh tới đánh lui, cũng không có cảm giác gì mới mẻ, mắt thấy mặt trời đỏ nhô lên cao, cũng nên ăn cơm trưa. Hân Duyệt hết hứng thú tính toán rời đi, thì nhìn thấy tiểu thư trên đài liếc mắt về phía này, Quách Hướng phi thân lên đài, ai ya, thật đúng là nhịn không được.
13 Vây quanh bàn ăn nóng hổi, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. "Quách huynh, ngày mai chúng ta đã khởi trình, ta kính huynh một ly. " Tề Vân Đình một hơi uống cạn.
14 "Đại thiếu gia, ngài ăn cơm trước, hay là tắm rửa trước?"Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Nàng nghĩ sao?"Hân Duyệt nhìn hoàng hôn bên ngoài mới buông xuống, còn chưa đến lúc ăn cơm, "Ta chưa đói, không bằng chúng ta đi tắm suối nước nóng, tắm sạch sẽ rồi, sau đó ăn no hẵn nghỉ ngơi.
15 Hân Duyệt lơ đãng nghe được tiếng rên rỉ "Thống khổ" ở bên cạnh, "Ngươi làm sao vậy, không có việc gì đi, không phải là nóng quá lên máu não chứ. Ngươi đừng có chóng mặt nha, ta không biết bơi, không cứu được ngươi đâu.
16 Tề Vân Đình nắm chặt hai tay phẫn hận đấm xuống mặt nước, "Được, ta chờ, ta không tin không chờ được tới lúc nàng cam tâm tình nguyện. "Hắn tức giận trở về phía bình phong bên kia.
17 Đêm dài, Hân Duyệt nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Trong đầu vẫn là gương mặt tức giận của Tề Vân Đình, hơn nữa cái liếc mắt lúc hắn đập bàn rời đi nhìn mình, có u oán, có phẫn hận, có ủy khuất……Phiền não vò vò đầu, chẳng lẽ là tại mình làm quá? Hắn chưa bao giờ nổi giận ghê như vậy, vẫn đối với mọi người không tệ, tuy nói không tính gả cho hắn, chỉ là kết bạn đồng hành, nhưng dù sao vẫn mang danh thiếu nãi nãi, cũng nên cho hắn chút mặt mũi.
18 Tề Vân Đình luôn khởi hành sớm, hôm nay là một ngoại lệ. Mặt trời đã lên cao ba sào, Hân Duyệt bị những âm thanh tạp nham bên ngoài đánh thức. Dụi dụi đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, vò vò đầu tóc dài hỗn loạn, đẩy cánh cửa sổ nhìn ra phố.
19 Dương Châu mưa phùn liên miên, có hai cây dù đi trong màng mưa. Dưới cây dù phấn hồng, thỉnh thoảng lộ ra một cái đầu nhỏ, vẻ mặt hưng phấn, hoặc sửng sốt hoặc say mê.
20 "Ta nói. . . . . . ", Hân Duyệt hai tay vặn vẹo để trên bàn, dưới chân di di vài cái chuẩn bị tinh thần. "Ta đã nghĩ xong rồi, sẽ không đi. . . . . . Không đi nơi đó, muốn cùng chàng đi chung.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105