21 "Chàng là kẻ lừa đảo, còn nói cái gì một lòng một ý? Chàng là kẻ đại lừa đảo. " Hân Duyệt ném bao bố trong tay xuống đất, xoay người chạy vội trở về phòng, cài cửa lại.
22 "Duyệt Duyệt. . . . . . " Một tiếng hét tan nát cõi lòng, "Súc sinh, ta liều với ngươi. "Một trận gió mạnh ập tới, theo đó là tiếng dã thú điên cuồng gào lên.
23 Tắm sạch mùi gấu chó trên người, thoải mái đánh một giấc ngủ trưa ấm áp, buổi tối lại thưởng thức một bàn tiệc lớn như mọi ngày. Hân Duyệt suy nghĩ: Vẫn là đi theo Tề Vân Đình tốt nhất, có ăn có uống, qua ngày cũng thoải mái hơn.
24 Vuốt ve gương mặt đang ngủ say của nàng, giống đang nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian, đôi mắt nhắm nghiền không nhìn thấy tia vũ mị phong tình nào, nhưng lông mi dài cong cong cũng kiều mị động lòng người.
25 Ba ngày không xuống giường được, không nhất định ba ngày đều phải ở trên giường. Không phải là đi không được sao?Dù sao có người vui ôm, có người vui bị ôm, này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái-- một người nguyện đánh, một người nguyện đau.
26 Đợi hắn kính rượu xong trở về, trong phòng chỉ còn hỉ bà và một nhan hoàn tên là tiểu Hồng. Tiểu Hồng cầm hai cây nến đỏ cực lớn, hỉ bà chia ra giao cho hai người cùng điểm hỏa, đặt lại trên bàn.
27 "Hân Duyệt, không được ngủ, ta không cho nàng ngủ, có nghe hay không?"Lần đầu tiên hắn hét lớn gọi tên nàng, âm thanh lan tỏa trong màn đêm u tịch. Giống như con sói cô độc mất phương hướng giữa đất trời mờ mịt.
28 Mang ta theo với. . . . . . Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống đôi môi khô khốc của nàng. Cái lưỡi phấn hồng hơi đưa ra liếm liếm giọt nước khó được này, "Chàng phiền quá.
29 Hân Duyệt cười," Mau đứng lên , nha đầu ngốc, ngươi cũng là tốt bụng, muốn cứu ta mạng, bởi vì lúc ấy ai cũng tin ta có thể sống được. Đúng rồi, ngươi làm việc ở đâu, phòng bếp?""Dạ.
30 Lúc Tiểu Nghiên và má Ngô trở về, vừa vặn nhìn thấy một màn hương diễm này, đỏ bừng mặt, nghĩ thầm: Đại thiếu gia và thiếu nãi nãi thân thiết cũng không đóng cửa.
31 Tề lão gia cũng bắt đầu chú ý tới hai người thì thầm to nhỏ, theo tiếng nhìn qua: "Vợ của lão đại vừa vào cửa, còn có gì chưa rõ sao?"Hân Duyệt đấm lưng cho Tề Vân Đình, miễn cưỡng đứng thẳng người, "Dạ, cha à, là như thế này.
32 Trong đình giữa hồ sau hoa viên, năm người đang nói cười vui vẻ. Bọn họ lần đầu tiên nghe được chút chuyện bát quái của đại ca, mới lạ thú vị, ngay cả mọt sách Vân Thụ cũng nghe đến nhập thần.
33 Hai người đang tự giận dỗi, một người đứng, cắn chặt môi; một người ngồi, nắm chặt tay các khớp xương kêu răng rắc. Ở giữa vẫn giữ khoảng cách hai thước an toàn.
34 Hai người vểnh tai, ngừng thở, cẩn thận nghe đối thoại bên trong. Nam: Không dạy dỗ nàng cho tốt, nàng sẽ càng vô pháp vô thiênNữ: Tránh ra, cách xa ta một chútNam: Xa, đây không đủ xa sao, nàng không nghĩ xem nếu vậy lúc gần sẽ thành cái dạng gìNữ: Bộ y phục này không mặc được nữa rồiNam: Yên tâm, ta mua mới cho nàng, đến đây nàoNữ: A.
35 Giận dỗi đi theo mọi người ra cửa, mới phát hiện người trên đường người qua kẻ lại rất tấp nập. Đại khái này Uyển giao hội này là ngày chung vui ở Uyển châu, nam nữ già trẻ đều ra đường chơi, không có ngăn cấm gì.
36 Vui vẻ rong chơi một ngày, Hân Duyệt vui vẻ ra mặt ôm cánh tay Tề Vân Đình đi trên con phố vắng người. "A a, hôm nay ta thật vui vẻ. ""Cùng nàng mệt một ngày, có thể thưởng cho ta một chút không?""Thưởng? Được thôi, chàng muốn cái gì?"Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Cũng sắp về đến nhà, đêm nay nhất định sẽ mở tiệc chúc mừng, mọi người phải cùng ăn tiệc.
37 Trong đình giữa hồ sau hoa viên, năm người yên lặng ngồi, đại tẩu hình như rất kỳ quái. Bọn họ nghĩ thế nào cũng không rõ, đại tẩu được thải cầu không phải rất vui vẻ sao? Sao hôm nay lại không nói câu nào.
38 Nhìn thấy hai người đỏ mặt, Hân Duyệt rốt cục nhịn không được ghé vào tai Tề Vân Đình, nhỏ giọng nói: "Ta quả thực hoài nghi bọn họ có phải vợ chồng thật hay không?""Đừng nói bậy.
39 Hiệu quả cách âm không tốt, giọng nói của mỹ nữ ở cách vách truyền đến: "Ba ngày sau, Tư Tư đã là người của Dương gia, Chúc công tử còn tìm ta làm chi?""Tư Tư à, nàng gả vào Dương gia, thật sự làm cho Chúc mỗ đứt-từng-đoạn-ruột.
40 Hai ngày này, Tề Vân Đình đều là buổi sáng đi ra ngoài làm việc, buổi chiều thì ở nhà cùng Hân Duyệt. Có khi tựa hồ ngàn lời nói không hết, có khi chỉ lẳng lặng chàng nhìn ta, ta nhìn chàng, cũng may đều là soái ca, mỹ nữ, xem hoài không chán.