141 Sau khi người chủ trì lớn tiếng tuyên bố trận chung kết bắt đầu, hội trường hỗn loạn trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại, đoàn người đều nhìn không chớp mắt về phía đài cao hình tròn ở trung tâm.
142 - Đợi một chút!Giang Vũ Thành không thể tiếp tục kiềm chế được, lập tức đứng dậy kêu lên. - Thế này không đúng, ở bên trong có vấn đề?Hội trường lập tức hoàn toàn trở nên yên tĩnh, nhiều người trên mặt lộ ra nét hưng phấn.
143 Mấy vị công tử ca hò hét , mỗi người đều đã thấy qua sự lợi hại của Tiêu Phàm! Nghiêm Bác vẫn chưa từng thấy qua, bị người như vậy xông thẳng tới, Nghiêm tổng nếu không đánh tiếng, chỉ sợ tràng đấu này sau này không cần mở nữa rồi.
144 Dùng mèo của ta, đấu với chó của gã ta. - Nếu ta thua, tiền cược khi nãy Tiêu Thiên nợ, ta trả. Ta thắng, sáu triệu tệ các ngươi tự móc ra đây. Tiêu Phàm chậm rãi nói, giọng điệu chân thật đáng tin.
145 Tiêu Phàm không để ý tới bọn họ, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màuhỗn tạp của con Hắc Lân, dường như đang nói chuyện thì thầm với nó. Tình hình này làm ọi người trong lòng từng cơn từng cơn sợ hãi.
146 Đoạn Khổng Tước kì thật cũng không có đi xa. Mắt nhìn thấy tình hình không đúng, mặc dù có sự “bảo đảm”của Cơ Khinh Sa, Đoạn tiểu Vương gia vẫn là thấp thỏm trong lòng, quyết định chuồn là thượng sách.
147 Không khí trận đấu cẩu không nhẹ nhàng như trong quán cà phê!Trận đấu cẩu lớn như vậy nhưng người xem đều đã ra về từ sớm. Thi thể khổng lồ trên đài đấu cẩu đã bị người ta kéo đi, Tề Bình hôn mê bất tỉnh cũng không thấy bóng dáng đâu.
148 Vào lúc đó, điện thoại của Nghiêm Bác vang lên, Nghiêm Bác vội vàng nhìn sang phía Cơ Khinh Sa! Cơ Khinh Sa khẽ vuốt cằm. Nghiêm Bác vội vàng bấm nút trả lời, cười ha hả nói:- Xin chào xin chào, Cục trưởng Trương ….
149 Tiền vàng tuy nhiều, nhưng đôi khi lại không dựa vào giá trị tuyệt đối để cân nhắc. Ví dụ như bảy triệu, đối với người bình thường mà nói, là một con số vô cùng lớn.
150 Chủ tịch hội đồng quản trị!Ngay sau đó, phó tổng giám đốc Mẫn không kịp dây dưa với Tiêu Phàm và Ager lena, hơi khom người, một thân chạy chậm đi, miệng liên thanh tiếp đón, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
151 Tiêu Phàm mỉm cười nói:- Vậy được rồi, tôi tin tưởng con mắt của Cơ tổng. Cơ Khinh Sa quả thực tiến lên, xem phòng cùng Tiêu Phàm, vươn ngón tay thon dài, chỉ vào mô hình, phát biểu ý kiến tham khảo của mình.
152 Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại!Tứ hợp viện cổ xưa, sức sống dạt dào, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng nói cười. Tiêu Trạm đưa vợ về thăm ông cụ ở tứ hợp viện.
153 Trở lại bên cạnh chiếc bàn nhỏ bên dưới cây đại thụ, Giản Tú Hoa quan tâm hỏi:- Tiểu Phàm! Điện thoại của ai vậy?Vừa mới loáng thoáng nghe được Tiêu Phàm trong điện thoại nói đến điều động cán bộ, lại nhắc đến “chú Quế”, dường như là việc cấp bách.
154 Đi dạo phố là sở thích lớn nhất của Giản Tú Hoa. Làm phu nhân lãnh đạo, công việc của Giản Tú Hoa tương đối nhàn hạ, cơ bản thuộc loại có thể đi cũng có thể không đi, thời gian vẫn là có.
155 - Tiêu Phàm, bây giờ đang đi làm ở đơn vị nào thế?Nhiêu Vũ Đình vốn dĩ có chút do dự, bây giờ lại trực tiếp mở miệng hỏi, cũng không quan tâm đến cảm nhận của Giản Tú Hoa nữa.
156 Một chiếc Audi đang đi như tên bắn trên đường cao tốc từ Bắc Kinh đến thành phố Thiết Môn, thủ phủ của tỉnh Yến Bắc. Tốc độ xe rất nhanh, thế nhưng thân xe lại rất vững vàng.
157 Màn đêm buông xuống, hội tư nhân “Hoa Nhài” cũng sáng lên ngọn đèn ấm áp. Gần đây, loại hội sở tư nhân này đang rất thịnh hành, trở thành nơi tụ hội đầu tiên được lựa chọn của các nhân vật nổi tiếng ở thành Bắc Kinh, nguồn khách hàng từ khách sạn lớn phân luồng qua đây không ít.
158 Chu Đại Thường đích thân xuống bếp, lấy lại tinh thần, rất nhanh mấy món ăn gia đình đã được đưa lên. Giản Tú Hoa cười nói:- Ôi, món trứng gà chiên này thật thơm!Tất cả đều là món ăn gia đình ngày thường, ngay cả một món ăn cao lương mỹ vị cũng không nhìn thấy.
159 - Ửm?Phương Do Mỹ lập tức liền trợn tròn đôi mắt to. - Anh nói là, một lát nữa tôi sẽ gặp xui xẻo ư?- Có tôi đi cùng, sẽ không đâu. Tiêu Phàm mỉm cười nói, giọng điệu lại vô cùng chắc chắc.
160 Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình làm đẹp xong, thần thái hồng hào đi ra, Tiêu Phàm đang cùng hai người đàn ông nói chuyện phiếm. Người đàn ông có tuổi tác lớn, hơn bốn mươi tuổi, sống lưng rất thẳng, tuy rằng mặc thường phục, nhưng trên tóc có một “đai”, vừa nhìn đã biết chính là thường xuyên đội mũ, thần thái phong độ cũng giống một nhân vật có quyền lực.