181 Trần trưởng phòng, cô cậu không cần nhìn chằm chằm tôi như thế. Khu vực an ninh có những quy tắc nhất định cần phải tuân thủ đấy. Tiêu Phàm chậm rãi nói.
182 Nhìn theo vẻ mặt kia của Trần Dương, cô thật muốn một ngụm nuốt chửng Tiêu Phàm. Tính hiếu thắng của Trần Dương cực kì mạnh, từ lúc hiểu chuyện tới giờ, bất kể chuyện gì đều rất nỗ lực phấn đấu, mỗi học kì đều giành được vị trí thứ nhất.
183 Tên cao to trên đỉnh lầu lại vòng qua, đi đi lại lại về phía bên trái. Tân Lâm đang nấp sau cột cửa bất chợt nhảy lên, bức tường cao hơn 2 mét vậy mà không tốn chút sức lực nào liền nhảy qua được.
184 Tên vệ sĩ cao to vừa định hành động thì bạch quang chợt lóe, gã rú điên cuồng một tiếng, lập tức che cổ họng ngã xuống đất. Đằng Phi Vân cả kinh, lùi lại vài bước, sắc mặt đại biến.
185 Khi Joseph vừa mới buông điện thoại xuống, điện thoại di động của Trần Dương liền chấn động vang lên. !Trần Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, lập tức biến sắc, chần chờ, không có ấn xuống nút trả lời.
186 Căn phòng bí mật ở Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm không ngồi xếp bằng giống như thường ngày, mà là đang ở kinh thất (phòng chứa kinh thư) lật xem điển tịch.
187 Điện thoại không phải Uyển Thiên Thiên gọi tới. !- Tiêu tiên sinh, xin chào, ta là Tái Vũ. Điện thoại bên kia, truyền tới một giọng nam trầm thấp, đầy uy nghiêm.
188 Một tiểu khu cư xá cách quán rượu Tinh Ngữ không xa, một căn hộ nhỏ gồm hai phòng ngủ một phòng khách! Phòng khách sáng lên ngọn đèn dịu êm. Tiêu Phàm ngồi trên ghế sô pha phong cách hiện đại ngồi ở phòng khách thưởng thức trà.
189 Một chiếc Mercedes Benz đen bóng, chậm rãi dừng ở trước cửa đại sảnh tòa nhà Trung Thiên. !Dưới ánh mặt trời gay gắt của tháng đầu xuân, tòa nhà Trung Thiên giống như một thanh kiếm sắc, đâm thẳng lên trời, bức tường thủy tinh màu lam, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, lóng lánh như hào quang mộng ảo.
190 - Làm sao bây giờ?Ngồi trong xe Mercedes Benz khổng lồ của Tiêu Phàm, Phương Do Mỹ mặt mày nhăn nhó. Phiền phức ở trường đã giải quyết xong rồi, nhưng phiền phức của cô vừa mới bắt đầu.
191 Tiêu Phàm, đến ngồi đi![CHARGE=2]Về tới nhà, Phương Do Mỹ liền máy móc theo quy củ, giống như tiểu chủ nhân nhiệt tình mời. Phòng khách rất rộng rãi, màu sắc trang trí cũng tương đối trang nhã, áp dụng cách bài trí từ một quảng cáo, được gọi là: giản lược mà không đơn giản.
192 Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, bốn món mặn một món canh, đều là đồ ăn thường ngày của gia đình. [CHARGE=2]Tuy nhiên nhìn một cái là đã biết vô cùng tinh xảo.
193 Tiêu Phàm bữa tối nay ăn cơm ở nhà. Từ sau khi Tiêu Thiên rời thủ đô đi công tác, số lần Tiêu Phàm trở về nhà nhiều hơn trước kia. [CHARGE=2]Tiêu Trạm là một người con hiếu thảo.
194 Trong căn phòng thuê nhỏ bé, Adger Lena lặng yên thu xếp hành lý. Hôm nay cô phải rời khỏi đây, rời ngôi nhà nhỏ đã sinh sống gần một năm trời để trở về quê hương của cô, thủ đô Maxcova, Nga.
195 Màn đêm buông xuống, biệt thự của Nhiêu Ngọc Sinh đèn đuốc sáng trưng. Nhiêu Ngọc Sinh là em trai của Nhiêu Vũ Đình, tên vốn là Nhiêu Vũ Sinh, sau đổi lại thành Nhiêu Ngọc Sinh.
196 Vị này là?Người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Phương Lê, Nhiêu Vũ Đình quay sang Tiêu Phàm mỉm cười hỏi. Người đàn ông này vóc dáng cao lớn, dáng người mạnh mẽ.
197 Cô Nhiêu! Cháu…!Ngay lúc này, Trần Dương xấu hổ tới mức mặt ửng đỏ. Đừng nói đến lúc cô ở cơ quan tranh cường háo thắng, tác phong mạnh mẽ, lớn thế rồi mà chưa từng yêu đương.
198 Uông Thuật Đô dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, luôn luôn mỉm cười, dáng đi bình thản lạ thường, không hề giống với một chàng trai hai mấy tuổi.
199 Sáu đấu gạo của trưởng phòng Tiết đều là gạo vàng đấy!Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Từ Chấn Nam nghe chuyện, liền cười nói. Đương nhiên, đây là hành động rất không lễ phép.
200 Ở đó lập tức phát ra một tiếng cười lớn, vang dội!Uông Thuật Đô vừa xuất hiện, phần đông khách đều hướng qua bên này. Vị Uông đại thiếu gia này tuy tuổi còn trẻ, chức vụ hiện tại cũng không cao, nhưng mọi người lại đều biết, Uông Thuật Đô tất không phải nhân vật tầm thường, tương lai nhất định sẽ bay xa vạn dặm.