161 Dẫn theo Tác Luân còn có mười thân binh do phụ thân chu cấp, sáng thứ hai ngày hôm sau Bạch Khởi mặc phục quan đặc chế của Vương Đô Đặc Cảnh Ty, không phải thời chiến đều là mặc lễ phục, các loại khải giáp cũng không cần mặc vào.
162 Đối với chuyện này Bạch Khởi cũng không phản đối, ngồi nghiêm chỉnh uống một lần cạn chén rượu, sau đó giơ cao chén rượu lên để hai người Uông Hải có thể nhìn rõ đáy chén.
163 Trưng dụng binh sĩ là một công việc rất quan trọng, cũng là một việc rất rườm rà, phiền phức, có lúc rất khô khan, rất vô vị. Cả ngày ngồi ở đó nhìn một đám nam tử thân hình vạm vỡ thể hiện cơ bắp của mình, nhìn những tên gầy gò ốm yếu cũng muốn thể hiện, Bạch Khởi chỉ muốn thổi bay.
164 Việc chiêu mộ tân binh không có phiền phức gì, giống như cách nghĩ của bọn Uông Hải, không có ai trong lúc này muốn đi gây hấn với Bạch Khởi, bài học của Đỗ Tân Gia vẫn còn hiển hiện ở đó, ai cũng không muốn đi dây dưa vào gã Bạch Khởi, dù gì hai đại nhân vật Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, còn có uy lực của viên đạn hình người Cô Độc Chiến Thiên khiến mọi người đều không dám tự chuốc phiền phức.
165 Không thể nghi ngờ, Bạch Khởi đã đem một viên đá nặng nề đè lên cha mình và Bạch Ngọc Đường, chớp mắt đã đánh vào lòng tự tôn của một trung niên tráng hán và một lão nhân sống trên trăm tuổi, khiến họ thẹn thùng không còn nhắc tới chuyện tu luyện, hai người gượng gạo quay đầu nói chuyện với Bạch Khởi, kỳ thực hiện tại điều mà hai người sợ nhất là Bạch Khởi nhắc tới chuyện tu luyện gì đó, hoặc là nói không cẩn thận nói ra chuyện hai người từng khoác lác, vậy thì sẽ còn ngượng ngùng hơn.
166 Ngày trôi qua rất nhanh, sứ đoàn của An Đức Liệt phái đến cũng không hề chậm chạp, ngày hôm sau đã tiến vào thành Hoa Hồng, sớm hơn vài ngày so với thời gian dự kiến, khiến các quan viên ở Vương Đô không kịp trở tay, đặc biệt là Lễ Bộ và cả các đại quân ở Vương Đô, từng nơi đều không kịp xoay sở, cũng không biết họ có phải cố ý hay không, nếu không phải ngày thường Thành Vệ Quân và Cấm Vệ Quân đều luyện tập đều đặn, nếu không phải người của Lễ Bộ sớm đã có được thông báo từ nửa tháng trước mà bắt đầu chuẩn bị, vậy thì lần này sẽ khiến Vương Đô mất đi thể diện rồi.
167 - Đúng thế… Không biết thế nào mà lại tưởng mình là chiến thần thật, so sánh với đám rác rưởi đó có gì hay ho đâu… Không biết thế nào chứ chẳng lẽ thủ hạ của lão An Đức Liệt đó lại toàn là hạng người như thế này?Lý Tầm Hoan cũng khinh thường nói.
168 - Bạch Khởi?An Đức Lỗ nhìn Bạch Khởi trước mặt, mép nhếch lên điệu cười khinh thường. Đúng thế, là khinh thường. Bây giờ An Đức Lỗ rất tự phụ, cũng rất tự tin.
169 Bạch Khởi vốn đang tươi cười tạ ơn, lúc tiếng của Cửu U vang lên suýt tí nữa hắn không kìm chế nổi chửi đổng. Đây đâu phải là nhiệm vụ gì chứ, hoàn toàn là tên Cửu U đang trêu chọc hắn, nói linh tinh đấy chứ…- Tước vị nhất đẳng Bá Tước Ba Phạt Lợi Á, giữ chức Quân Đoàn Trưởng?Chỉ nghe câu này đã biết cái đồ này đang nói linh tinh, đùa trò gì chứ.
170 “18 đấu tông, 2 đấu vương, mạnh tay thế à! Xem ra lần này bệ hạ thực sự không định cho Tư Hiêu Kiệt quay về nữa rồi. ” Bạch Khởi không nén được kêu lên kinh ngạc.
171 Trong nháy mắt, đoàn người đã vượt qua Tây Vực phồn hoa và khu dân cư xung quanh đến một khu đất trống, Bạch Ngọc Đường xoay người lại, chắn ngang trước mặt Tư Hiêu Kiệt, sau khi ra đòn với Tư Hiêu Kiệt, cả hai lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
172 Bên này Bạch Khởi xem xong biểu diễn đặc sắc này chuẩn bị quay lưng đi khỏi, Lệ Trường Không ở xa xa trăm mét xem xong, bỗng hừm lạnh một tiếng:- Nếu đã đến rồi… vậy thì ra đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.
173 Thật không dễ mới thoát ra từ trong tay bọn họ, Bạch Khởi đi theo Bạch Ngọc Đường trên con đường lớn, trực tiếp đi về phía Bạch Gia phủ. Trên đường đi, hai người không nói gì.
174 Bạch Khởi rõ ràng thấy người thanh niên này biểu tình thoáng chốc biến đổi, bộ dạng kia giống như sắp khóc, nhưng nghĩ xem người đàn ông nào gặp phải chuyện này e rằng đều sẽ khóc cả, nhịn không được trong đầu Bạch Khởi nghĩ đến người vợ chưa cưới như núi Thái Sơn của mình, nếu như người con gái kia ‘xinh đẹp’ giống như vị đằng trước kia… e rằng biểu tình của mình so với vị lão huynh giống như con gái này càng thêm đặc sắc, bất giác trong đầu Bạch Khởi có cảm giác đồng bệnh tương liên.
175 - Huynh đệ đi chậm lại… ngươi chờ chút…Một giọng nói giống như phụ nữ vang lên sau lưng Bạch Khởi, tại sao lại có giọng nói như phụ nữ, nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhân của giọng nói này là kẻ giống như nữ nhân, tuy rằng giọng của thanh niên này rất hay, thậm chí hay hơn giọng của đại đa số phụ nữ, là thần tượng của vô số nữ nhân, dung mạo cũng hắn cũng là thần tượng của vô số nữ nhân, nhưng bất kể như thế nào… vị thanh niên này đích thực là một người đàn ông hàng thật giá thật, điểm này không thể nghi ngờ, yết hầu lòi ra cùng với bộ ngực xẹp lép là chứng minh tốt nhất, Bạch Khởi không tin phụ nữ có thể mọc yết hầu, điều này Bạch Khởi có thể phân biệt rất rõ.
176 - Không phải chứ? Ta nghĩ Lý Linh huynh đệ đây sẽ không để ý, đúng không…Bạch Khởi sao khi nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt một cái nói. - Đương nhiên đệ sẽ mặc kệ huynh ấy… chuyện của tam ca đệ sẽ không nói lung tung… nhưng… Bạch đại ca vừa nãy huynh nói tam ca của đệ là gì? Tuyệt thế gì đệ chưa nghe rõ…Lý Linh nhìn Bạch Khởi vẻ mặt hiếu kỳ hỏi, trong mắt to to tràn đầy vẻ nghi vấn.
177 Sau khi Bạch Khởi đắp tấm chăn mỏng cho Bích Lợi Tư liền đi về phía ngoài cửa, nhanh chóng lên ngựa mang theo mười mấy tên hộ vệ thân cận cùng Tác Luân đi về hướng Vương Đô.
178 Vào buổi sáng của một ngày, mặt trời đã mọc từ lâu, khi ánh mắt nhìn thấy thời gian đã gần trưa, một đội Hắc Y Kỵ Sĩ khoảng hơn ba mươi người đẩy mấy chiếc xe từ xa chậm rãi đi tới, hướng về phía đường Bình An.
179 Vào lúc chạng vạng, bầu trời đã chuyển sang u ám, mặt trời lặn về phương Tây, ở đầu đường đoàn người tốp năm tốp ba không ngừng chuyển động, từng bước tiến vào trong nhà.
180 Người của Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn xem lời nói của Bạch Khởi chỉ là lừa dối bọn họ, tuyệt đối không thể tin được, sau nghi nghe xong lời này những người đứng xung quanh dần dần biến đổi sắc mặt, bộ mặt ngày càng nặng nề.
Thể loại: Dị Năng, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 34