141 Chỉ chốc lát hai người đã xuyên qua đường đá rộng rãi đến trước cửa phủ đệ Bạch gia, Bạch Khởi trở về lập tức có nô bộc cuống quýt ra đón, có người chạy vào bẩm báo với Bạch Kình Thiên, mọi người tiền hô hậu ủng theo sau Bạch Khởi, có vẻ vô cùng ân cần.
142 Ngày thứ hai, Bạch Khởi dưới sự an bài của Tác Luân gia nhập vào Cấm Vệ quân, lấy thân phận là một thanh niên đến từ vùng thôn quê xa xôi, tên cũng gọi là Bạch Khởi, che giấu thân phận thật của Bạch Khởi, và năm nghìn tên tân binh khác cùng nhập ngũ trở thành một thành viên của đế quốc Cẩm Vệ quân….
143 Bạch Khởi không biết lúc này Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan còn có Độc Cô Chiến Thiên ba người bọn họ đã biết nơi ở của Bạch Khởi, vẫn đang ngồi trên mảnh đất trống tán dóc với bách phu trưởng, Bạch Khởi vì sao ngồi ở đây tán dóc với bách phu trưởng nguyên nhân rất đơn giản, trong ba ngày huấn luyện, bách phu trưởng đã kiếm được Bạch Khởi… Nói với hắn… Do hắn huấn luyện ưu tú nên không cần huấn luyện nữa, Bạch Khởi nhàm chán lại không thể đi ra khỏi quân doanh đương nhiên ngồi ở đó tán dóc với người khác rồi.
144 "Vù vù vù~" một đội binh lính cuống quít mang chủ tướng dưới sự hướng dẫn đi đến huấn luyện doanh của bọn Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên không có ở đây, cấm vệ quân trong quân doanh trấn giữ cao cấp nhất ngoài trưởng quan cũng chính là một cái Thiếu tướng sư đoàn trưởng những người khác có nhiệm vụ cũng rời khỏi doanh địa, chỉ có hắn trấn giữ nơi đây, cho nên chuyện này rất nhanh đã bị hồi báo đến nơi của vị Ba Lạp Khắc sư đoàn trưởng trước mặt.
145 “Nhưng… Ngươi lúc nào cũng có thể rời khỏi, ta không ngăn cản ngươi…” Bạch Khởi đáp ứng chuyện này sau đó lập tức vội vàng bổ sung thêm. “Ha ha… Nói cái này làm gì, Bạch Khởi… Đi thôi chúng ta đã thượng lượng xong rồi, tối nay Bối Tác Tư mời khách, Bách Hoa Viện… Hắc hắc… Từ khi lần trước ngươi rời khỏi, Hải Đường cô nương ở Bách Hoa Viện cũng không tiếp đãi người khác nào khác nữa, bây giờ trong Vương Đô này không ai không biết Hải Đường cô nương chung tình với ngươi, nếu đã trở về, nói thế nào ngươi cũng nên đi xem xem người ta a… Ài… Thật là… Tại sao con gái đều thích tiểu bạch kiểm vậy… Người điềm đạm đa tình như ta lại không có người thích… Thật là… Ài…” Lý Tầm Hoan đi tới thấp giọng nói, vừa nói vừa bày ra bộ dạng tự oán trách đáng thương xuất hiện trên mặt hắn.
146 “Đừng phản kháng nữa, ngươi sẽ không có cơ hội, người ở bên ngoài không phải là đối thủ của ta, và… Bọn họ muốn đi vào e rằng trước tiên phải bước qua Độc Cô Chiến Thiên…” Bạch Khởi lạnh lùng cười sau đó nhàn nhạt nói.
147 “Còn Lý Tầm Hoan thì sao chứ”, hắn không phải rất khá sao…Tại sao không chọn hắn?” Bạch Khởi gật gật đầu, tuy mới tiếp xúc nhưng hắn cũng hiểu, Bối Tác Tư mặc dù đối với hắn rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đối với mọi người đều như vậy.
148 “Ngươi. . . ” nhìn nhãn thần của Bạch Khởi đang đứng trước mặt như hung thần ác sát, Hải Đường há hốc mồm bật lên 1 tiếng sau đó ngậm đôi môi mọng đỏ khêu gợi của mình lại, vì nàng không biết nên nói thế nào với Bạch Khởi.
149 “Không có, chủ nhân đang ở bên trong, ta đương nhiên phải ở bên ngoài xem chừng, hơn nữa… ta cảm thấy… nơi này không hề đơn giản, nếu không ở bên ngoài trông chừng ta thấy không yên tâm.
150 Bạch Khởi cũng không đối diện với những đại hán của Đỗ Tân gia, mà từ vị trí trong góc theo quản gia đi vào, những đại hán kia biết có lẽ cũng không có ngăn cản, có lẽ bọn họ thấy Bạch Khởi không giống như thầy thuốc, dù sao trên mệnh lệnh chỉ là ngăn cấm trong phủ A Lý mời bất cứ thầy thuốc hay pháp sư nào, cũng không nói là cấm người tới phủ A Lý, cho nên những đại hán đó cũng không ngăn cản gì.
151 “Còn chờ gì nữa? Không nghe lời Bạch thiếu gia đã nói ra sao? Đánh chết bọn khốn khiếp này cho ta!” Bối Tác Tư sau khi nghe xong bèn thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng rồi nói với hai tên Đại Đấu Sư đang theo cạnh mình.
152 Vào ngày thứ hai lúc sáng sớm, ở sân lớn xa hoa của Đỗ Tân gia tộc xuất hiện một người thanh niên tóc đen mặc toàn thân hắc y biểu tình băng lãnh ở phía sau lưng có một cây kiếm lớn đen kịt, lạnh lùng đi tới đi vị trí của cửa lớn, bình tĩnh nhìn thoáng qua mười sáu đại hán là thủ vệ của Đỗ Tân gia tộc, sau đó cầm chắc trong tay cây Hắc Sắc Đại Kiếm mà cắm xuống mặt đá cứng rắn trong chớp mặt đá vụn bay lên còn cây Hắc Sắc Đại Kiếm cắm sâu xuống lớp đá khoảng nửa thước.
153 "Cái gì! Độc Cô Chiến Thiên? tên hoàng mao tiểu tử cũng dám lại khiêu chiến Đỗ Tân thế gia chúng ta, thường ngày hắn ở tại Vương Đô hoành hành không cố kỵ còn chưa tính, hiện tại cũng dám trước mặt mọi người sỉ nhục Đỗ Tân thế gia chúng ta, hắn cho rằng hắn là đấu linh thì rất giỏi ư? Hừm.
154 "Đương nhiên. . . Một người mới mười ba tuổi, tự nhiên không có năng lực tàn sát toàn bộ Đặc Lặc gia tộc, nói thật ngay lúc đó Độc Cô Danh Dương cũng không có dự định làm như vậy.
155 "Không đi? Nếu như hắn không đi. . . Chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi. " Đỗ Tân hầu tước cười khổ một tiếng nói như vậy vì chính bản thân hắn cũng không suy nghĩ ra được biện pháp nào khác, thế lực phía sau Độc Cô Chiến Thiên quá lớn, là thứ mà Đỗ Tân gia tộc không có khả năng trêu chọc được, ngoại trừ việc nhẫn nại Đỗ Tân hầu tước thực sự không biết chính mình phải làm cái gì, chẳng lẽ đi giết Độc Cô Chiến Thiên?Nói thật với thực lực của Đỗ Tân gia tộc mà nói thì việc giết Độc Cô Chiến Thiên là vấn đề không lớn, thế nhưng vấn đề ở chỗ là nếu giết Độc Cô Chiến Thiên thì khoảng chừng không quá mấy tháng Đỗ Tân gia tộc sẽ trở thành lịch sử , hắn cũng không muốn Đỗ Tân gia tộc giống như Đặc Lặc gia tộc như nhau.
156 Không thể nghi ngờ lời nói của Bạch Khởi làm cho Mã Tháp Sa rất tức giận, hơn nữa nói chuyện nãy giờ mà Bạch Khởi vẫn không đáp ứng làm cho cuộc nói chuyện không có kết quả nên Mã Tháp Sa nhìn Bạch Khởi cành thêm ghét, như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, một ngày không diệt được là một ngày không hài lòng.
157 Động tác của Bạch Khởi trong mắt Hầu Tước Đỗ Tân chính là, hắn chỉ nhắm nghiền đôi mắt, trong mắt một tia lạnh lóe qua, hắn không nghĩ đến Bạch Khởi lại đối với mình thong dong và ngạo mạn như vậy.
158 - Hả…Hầu Tước Đỗ Tân đã có sự chuẩn bị nghe Bạch Khởi chơi xỏ, nghe xong lời này trong thoáng chốc phun hết toàn bộ nước trà trong miệng ra, sau khi ho hai tiếng mãnh liệt nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt giận dữ nói:- Ngươi nói bao nhiêu? Một trăm vạn kim tệ! Ngươi vậy là xảo trá! Thật là xảo trá!Phải biết một trăm vạn kim tệ tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
159 Người ta thường nói rằng người gặp chuyện vui tinh thần sảnh khoái. Mấy hôm nay Bạch Khởi đã đột phá Cửu Tinh Đấu Tông, tâm tình Bạch Khởi rất tốt, gặp ai cũng tươi cười, kể cả Mã Tháp Sa đáng ghét cũng không ngoại lệ.
160 Sau khi Bạch Kình Thiên đi vào trong phòng thuận tiện ngồi ở chiếc ghế bằng gỗ lim ở sau bàn làm việc nhìn thoáng qua Bạch Khởi bước vào theo sau, sắc mặt có chút u buồn, cũng không có nói chuyện, qua một hồi lâu thấp giọng nói với Bạch Khởi trước mặt:- Con trai… Con muốn đi Vương Đô Đặc Cảnh Ty chứ?”- Chuyện này… Không có gì là muốn hay không muốn, tất cả mọi chuyện đều là bệ hạ an bài không phải sao ?Bạch Khởi thấp giọng nói.