201 Đêm khuya, các tướng sĩ sau bữa cơm nghỉ ngơi một chút, sau đó đánh bóng vũ khí của mình, bước lên chiến mã, sau một tiếng ra lệnh của Bạch Khởi, hơn mười vạn kỵ binh giống như mãnh thú trong đêm tối đi về phía Thanh Phong Thành đèn đuốc sáng trưng xa xa, lao thẳng tới cổng thành Thanh Phong, còn Bạch Khởi là một chủ soái, cưỡi ngựa dẫn đầu xông vào đầu tiên.
202 - Điều này… ta biết được một tin tức, một tin tức kho báu vô cùng lớn, kho báu này đủ để hình thành nên năm quân đoàn cung ứng cho bọn họ ăn uống trong một năm, số lượng tuyệt đối vượt qua mấy ức kim tệ, dùng cái này đổi lấy tính mạng của ta hẳn là không phải vấn đề chứ.
203 - Cho ta? Vì sao? Ông không phải là…?Bạch Khởi nghe xong lời nói đó có chút ngây người nói, hắn không hiểu Lưu Dịch Tư có ý gì mà một thứ quan trọng như vậy lại giao cho mình dễ dàng như thế? Nói thực, vì tấm bản đồ này và cả kho báu này mà An Đức Liệt đã biến lão nhân gia này thành ra bộ dạng như vậy, ông ấy đền không chịu nói ra, thế nhưng bây giờ lại nói với Bạch Khởi đơn giản như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi khó tránh có chút không thích ứng được.
204 Chuyện Bạch Khởi được tiến nhập vào Bộ Thống Soái, trên cơ bản là chuyện chắc chắn, căn bản không có ai có thể phản đối chuyện này, vì thánh chỉ của Lý Tự Minh đã trực tiếp truyền xuống.
205 Ngày thứ hai bọn Bạch Khởi tiếp tục xuất phát. Sau năm ngày cả Quân đoàn binh mã đã đến được ngoài La Đức Thành. Thành chủ của La Đức Thành là Thôi La và Sư đoàn trưởng Á Long của Sư đoàn Thủ Bị đã sớm đợi ở ngoài cửa, mang theo các Vương tộc, phú thương trong thành đứng ở vị trí ngoài cửa thành để nghênh đón Bạch Khởi.
206 - Điều kiện? Ngươi nói đi ta nghe đây!Tiếu Thiên Vũ là người thế nào, Bạch Khởi đã biết không ít thông tin về hắn từ Lộ Đức, đối với con người này hắn đã có chút hiểu biết.
207 Trước đây Bạch Khởi chưa từng đi mời Vạn Lý Vân… không phải vì Bạch Khởi không muốn mà thật ra lúc đó Bạch Khởi có chút lo lắng khi đi mời Vạn Lý Vân, mời hắn làm gì? Đi giúp bày mưu tính kế cho các quý tộc đệ tử sao? Nghĩ lại thì đối phương chắc cũng sẽ không đồng ý… Hơn nữa cho dù là đồng ý thì sợ là Bạch Khởi cũng sẽ bị người ta ghen ghét.
208 Tuy rằng không biết người kia rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng nhìn bộ dạng của Vạn Lý Vân cũng biết hắn không phải đang nói đùa. Điều này khiến cho Bạch Khởi đang suy nghĩ nên dành cho đối phương chức vụ gì, phong cho hắn làm Phó Thành chủ của La Đức Thành, trở thành trợ thủ của Thôi La.
209 - Ngươi là ai? Nói đi… tới đây có mục đích gì?Bạch Khởi sau khi liếc nhìn người đang đứng trước mặt, bình tĩnh nói, khi nói ngữ khí rất bình thản nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt, đây căn bản chính là ra lệnh cho đối phương.
210 - Hắc Ám Lục Tộc, không… ta không phải là người của Hắc Ám Lục Tộc…Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này bèn lắc đầu, thấp giọng cười. Khi nói lời này khóe miệng chợt xuất hiện một nụ cười mỉm, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ những gì, nhưng có thể thấy tâm tư của Bạch Khởi bây giờ có chút phức tạp.
211 - Vậy sao? Nói như vậy trong Ảnh Nguyệt Sơn Cốc đang tập trung tất cả mọi người của Ảnh Tộc? Vậy nơi ở của các tộc khác của Hắc Ám Lục Tộc ngươi có biết không?Bạch Khởi nghe xong thì cười cười, thấp giọng hỏi, ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều đối với Ảnh Nguyệt, thích khách Ảnh Tộc đã toàn tâm trung thành với Bạch Khởi.
212 Trăng tròn vừa lặn thoắt cái đã trôi qua mấy ngày. Mấy ngày này, Bạch Khởi ra tiền phương một chuyến. Nơi đó vẫn giữ được sự yên bình. Bạch Khởi thị sát một lượt, bố trí bốn Quân đoàn rồi bắt tay vào xây dựng La Đức hành tỉnh.
213 Bạch Khởi đáp lại không chút nể nang, tuy có phần ngạo mạn nhưng Tân Ba Đạt lại không hề tức giận, vì hắn biết Bạch Khởi nói toàn là sự thật. Trước khi đến, Tân Ba Đạt còn có chút lo ngại, nhưng đến đây gặp Lưu Dịch Tư rồi, hắn liền từ bỏ suy nghĩ ban đầu.
214 Ảnh Thiên chậm rãi nói, bỗng thở dài một tiếng, hình như chần chừ không muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng cũng thốt ra lời- Có điều gì vậy?Bạch Khởi sốt ruột đứng dậy, hắn tỏ ra rất vui mừng, vì điều đó có nghĩa là đã có tin tức về Hắc Ám Ngũ Tộc kia.
215 Ánh mắt Bạch Khởi bỗng sáng rực, hắn không nói lời nào chỉ ngồi đó trầm tư. Sau phút tĩnh lặng, Bạch Khởi thoáng nhìn toán người trước mặt, quát lớn:- Giết chết hắn ư? Hãy phế võ công của hắn, ép hắn nói ra kẻ đứng đằng sau… ta nghĩ một mình hắn không có gan ấy đâu, hắn tuyệt đối không dám.
216 - Ừm… ta cũng nghĩ như vậy… sau hắn nhất định có người khác… nhưng… ngươi nói Thôi La có người hợp tác cùng… Ý ngươi là gì?Bạch Khởi hạ thấp giọng nói.
217 Bạch Khởi từ xe ngựa bước xuống, lạnh lùng nhìn tên quý tộc trẻ tuổi trước mặt, thoáng nhìn Độc Cô Chiến Thiên, thấp giọng nói:- Cho hắn hiểu tình hình hiện nay là thế nào…Độc Cô Chiến Thiên nhận lệnh, thanh kiếm đen vút lên một tiếng, trong chớp mắt một ngón tay của tên quý tộc đứt lìa.
218 - Cái… Cái gì…? Đại… Đại Nguyên soái?Thành chủ mặt biến sắc, suýt chút nữa tự vả vào mặt mình. Y sớm đã nghĩ tới kẻ có nhiều cao thủ bên cạnh như vậy chắc hẳn không phải kẻ tầm thường.
219 - Ngươi nói không sai. Những binh sĩ đó đúng là khiến người ta phải đau lòng. Ta cũng đã từng cầm binh đánh trận, binh sĩ của ta cũng đã từng hy sinh cho Đế Quốc, ta cũng từng rất đau lòng, ta rất hiểu tâm trạng của ngươi.
220 Lời của Lý Tự Minh làm Bạch Khởi thấy có chút không hài lòng. Nhưng hắn cũng không dám nói bừa trước mặt Hoàng Đế, gượng cười nói:- Thần biết… thưa Bệ hạ…- Ừm… Ha ha… Tốt lắm… Ta biết ngươi rất thông minh, quả nhiên ta không nhìn lầm người… Có việc gì ngươi mau đi làm đi, đã có ta chống đỡ cho rồi…Lý Tự Minh cười lớn, vỗ vào vai Bạch Khởi nói…Nói đoạn lại hạ giọng:- Hôm nay đừng đi đâu nữa, cứ về nhà trước đi… Ngươi cũng biết ta tuổi cao rồi, nhưng vẫn giữ thói quen quan tâm đến thủ hạ.