261
“Cô có biết thần Chúc Long không?” Thẩm Thiên Huy hỏi tôi “Mặt người thân rắn, da đỏ, mở mắt vào ban ngày, nhắm mắt vào ban đêm, một hơi thở của nó đủ khiến đông hạ hoán đổi, truyền thuyết kể rằng nó thường ngậm một cây nến, chiếu sáng nơi Tây Bắc âm u không có nắng mặt trời.
262 Tham Lang nói rồi, ném chủy thủ qua, sau đó thở dài: “Cũng được, mạng gì cũng là mạng thôi, cô không cần phải chạy, chúng ta ở đây chờ xem, có gì cứ việc liều mạng.
263
“Ồ phải không,” Tôi thuận miệng đáp.
“Là một người đàn ông, không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, giọng nói hơi lớn, nói gì mà Vu Dương có gì tốt, đã đợi em vài trăm năm rồi gì gì đó.
264 Hề Nang gật gật đầu: “Anh ta cũng là do người kia tìm đến, nói là có mang mối hận không đội trời chung với Vu Dương. ”
“Lại đến tìm anh. ” Tham Lang chỉ chỉ Vu Dương “Anh nói thật cho tôi, rốt cuộc giết bao nhiêu người rồi? Còn có bao nhiêu kẻ thù nữa?”
“Tôi chưa từng giết tên nào cũng tộc Khâm Phi, tự hắn ta cho là mình có thù với tôi, tôi có cách gì nữa chứ.
265
Lưu Hà nghe thấy thế thì đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.
“Làm chuyện ngu xuẩn như thế, dĩ nhiên không dám cho anh biết rồi. ” Tham Lang liếc Lưu Hà, trả lời thay cô ta: “Chưa kể, đó còn là bạn trai trước của cô ta, sao cô ta có thể nói rõ với anh chứ.
266 “Cô có biết thần Chúc Long không?” Thẩm Thiên Huy hỏi tôi “Mặt người thân rắn, da đỏ, mở mắt vào ban ngày, nhắm mắt vào ban đêm, một hơi thở của nó đủ khiến đông hạ hoán đổi, truyền thuyết kể rằng nó thường ngậm một cây nến, chiếu sáng nơi Tây Bắc âm u không có nắng mặt trời.
267
Nói rồi, Vu Dương dậm chân, nhảy lên, quất roi ra đấu với Kì Tước.
“Sao anh ấy lại không trực tiếp dùng Ảm Hỏa đốt nó? Phiền toái vậy?” Huyền Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn, vừa khó hiểu.
268 “Ồ phải không,” Tôi thuận miệng đáp.
“Là một người đàn ông, không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, giọng nói hơi lớn, nói gì mà Vu Dương có gì tốt, đã đợi em vài trăm năm rồi gì gì đó.
269
(*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc)
Quả nhiên, sắc mặt Du Huyên dần trầm xuống: “Không thể nào, cậu gạt tôi, đúng là đồ loài người vô sỉ, dám can đảm gạt tôi! Vu Dương sao có thể là ân nhân cứu mạng của Lưu Hà được, Lưu Hà yêu tôi như vậy, nhất định là bị Vu Dương dùng yêu thuật mê hoặc, nhất định là như vậy!”
Nói đến đây, anh ta dường như vô cùng tức giận, đột nhiên bay lên trời.
270 Lưu Hà nghe thấy thế thì đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.
“Làm chuyện ngu xuẩn như thế, dĩ nhiên không dám cho anh biết rồi. ” Tham Lang liếc Lưu Hà, trả lời thay cô ta: “Chưa kể, đó còn là bạn trai trước của cô ta, sao cô ta có thể nói rõ với anh chứ.
271
“Tôi không biết kẻ đó là ai. ” Du Huyên thoạt nhìn lại sắp khóc đến nơi “Tối om, không thấy gì cả. Kẻ đó tìm tôi, hỏi tôi có muốn báo thù không, sau đó dạy tôi nuôi Đào Khuyển, nói nơi này phong thủy tốt, có thức ăn, còn bảo Hề Nang đến giúp tôi.
272 Nói rồi, Vu Dương dậm chân, nhảy lên, quất roi ra đấu với Kì Tước.
“Sao anh ấy lại không trực tiếp dùng Ảm Hỏa đốt nó? Phiền toái vậy?” Huyền Kỳ vừa ngẩng đầu nhìn, vừa khó hiểu.
273 (*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc)
Quả nhiên, sắc mặt Du Huyên dần trầm xuống: “Không thể nào, cậu gạt tôi, đúng là đồ loài người vô sỉ, dám can đảm gạt tôi! Vu Dương sao có thể là ân nhân cứu mạng của Lưu Hà được, Lưu Hà yêu tôi như vậy, nhất định là bị Vu Dương dùng yêu thuật mê hoặc, nhất định là như vậy!”
Nói đến đây, anh ta dường như vô cùng tức giận, đột nhiên bay lên trời.
274 “Tôi không biết kẻ đó là ai. ” Du Huyên thoạt nhìn lại sắp khóc đến nơi “Tối om, không thấy gì cả. Kẻ đó tìm tôi, hỏi tôi có muốn báo thù không, sau đó dạy tôi nuôi Đào Khuyển, nói nơi này phong thủy tốt, có thức ăn, còn bảo Hề Nang đến giúp tôi.
275 “Anh thắng rồi à?” Lưu Hà không chịu buông tha “Nhất định là anh thắng, tôi rất rõ trình độ của Du Huyên ra sao, Vu Dương, tôi rất vui!”
Nói rồi định chạy lại ôm cổ Vu Dương, lại bị đẩy ra, cô ta cũng chẳng để ý, lại nhìn tôi: “Cô xem đi, Vu Dương không chỉ cứu tôi, còn vì tôi mà đấu một trận nữa.
276 Tham Lang hậm hực rút tay lại, ai oán nhìn chúng tôi mấy lần: “Tôi vẫn chưa nếm được thịt Kỳ Tước nướng mà. ”
Từ đó về sau, ba lô đựng thức ăn trên lưng anh ta càng được trông chừng kĩ lưỡng, những thứ được lấy ra, ngoài bánh bao không nhân và bánh quy thì không còn gì khác, chỉ cần chúng tôi nhìn cái ba lô đó thêm một lần, sẽ bị anh ta cho là đang mơ ước những đồ ăn bên trong đó.
277 Thẩm Thiên Huy nghe vậy lúc này mới dừng tay nhìn anh, nhướn mày nghi ngờ.
“Cỏ Bất Hủ bị mất một ít. ” Vu Dương ngồi xuống bên bệ cửa sổ.
“Thật sao? Có phải tiên tử nhớ lầm không, hay là đặt ở nơi khác?” Thẩm Thiên Huy hơi khó tin.
278 Lúc tan học, tôi đã đắn đo rất lâu xem có nên đi đến gian hàng bói toán kia không, cuối cùng quyết định, tốt nhất là không nên xen vào việc của người khác.
279 Nghe thế thì cơ bản đã có thể xác định, cô ta đến vì hoa sen và Di Thiên châu.
Nếu là trước kia, tôi quả thật không cho rằng mình đang giữ mãi không tha bất cứ vật gì, thế nhưng kể từ lần Vu Dương nói cho chúng tôi biết về nguyên nhân mà anh nhất định phải có Di Thiên châu, tôi đã dần thay đổi suy nghĩ, tôi cảm thấy viên châu này chỉ có thể đưa cho Vu Dương, không thể để cho kẻ khác lấy đi, hơn nữa, Cửu Biện Huyết Liên là vật của tộc Cửu Vĩ Hồ, sau này khi phong ấn được giải, nhất định phải trả nó lại cho Lưu Hà, cũng không thể để nó rơi vào tay ai khác.
280 “Thế nhưng làm thế này hình như quá ngây thơ rồi. ” Huyền Kỳ khó tin nói “Đây là cảnh tượng hay xuất hiện trong phim truyền hình mà, cô ta là Ngôn Linh sư, hẳn phải hạ lời nguyền hạ độc gọi quái thú vân vân hoặc là làm mấy chuyện dữ dội hơn chứ?”
“Vu Dương nói sẽ đi tìm cô ta.