101 Ta than dài, ái muội chớp mắt “vậy tốt, Lôi Điện cùng Phượng Thanh Hà cô nương, Liệt HỎa cùng Anh hoa cung chủ Thủy Vũ Mị…”“Lôi điện?” đại thúc cười không ngậm được miệng “hắn cùng giống tính khí giáo chủ, cư nhiên có nữ nhan thích.
102 Đối với yêu cầu của ta, bọn hắn không đáp ứng cũng phải đáp ứng. trước mắt lựa chọn của bọn hắn không nhiều lắm, chỉ có hai cái. Một là đồng ý điều kiện, hai là chết tốt.
103 Nguyên bản, ta nghĩ đem tin tức này nói cho Hàn, nhưng có lẽ hắn đang làm việc, cho nên ta không tiện quấy rầy. nhàn việc vô sự, ta một mình đi khắp nơi.
104 Lão cha cùng bệnh thần kinh liên thủ đích thực có hiệu quả, ngày thứ hai, tám đại môn phái đã đáp ứng yêu cầu của ta. Nhưng, bọn hắn không đồng ý a giáo hợp lại thành cửu môn phái.
105 Thương sơn, đỉnh cao nhất là Điểm Thương sơn, xưng tụng là hùng thương sơn, điểm thương sơn, núi non trùng điệp, mây trắng bao quanh, sơn lĩnh là dãy núi hợp thành từ mười chính ngọn núi từ bắc tới nam.
106 “tiền bối, người chẳng nhẽ là một trong bốn vị kì nhân?” ta không nhịn được hỏi. “biết cầm kì thi họa không?” lão nhân ôn tồn hỏi. Ta nghi hoặc nói “cầm nghệ của ta, ta nhận thứ hai thiên hạ không ai dám nhận thứ nhất, kì nghệ cũng không tồi, đánh cờ trước giờ không chịu thua ai” có người tự thổi phồng chính mình như vậy sao? Vốn định ba hoa thêm cả thư và họa, nhưng ngẫm lại, so với lão công thì thực là một trời một vực, thực hổ thẹn, mấy món đó ta chỉ dám nhận là kém cỏi.
107 ” Kẻ điên, như vậy nhiều năm ngươi thấy ai sinh quá bệnh? Ngươi làm cho tất cả đều là độc thảo, nghĩ muốn mưu sát a?” Toan tú mới vỗ vỗ hắn đích bả vai,” Kẻ điên, ngươi đời này làm không thể thần y, đừng y người chết chính là hảo đích, không cần nghiên cứu này loạn thất bát tao đích đồ vật này nọ.
108 Ngày thứ hai, ta còn đang ngủ mơ, nghe thấy bên ngoài âm thanh huyên náo khiến ta không thể yên giấc. bốn người này, không cãi nhau thì chết a? bọn hắn cãi nhau không mệt như ta nghe đã mệt tai, đồ đệ bọn hắn võ công chưa biết, nhưng nhất định có thần công bịt tai vô địch thiên hạ.
109 Nàng hồ nghi nhìn ta, ta thờ dài “vấn đề này sau hãy nói, giờ ta muốn nói với tiền bối một việc”“ngươi muốn nói gì?”Ta đưa nàng một ly nước trà, chậm rãi nói “ ta là bạn tốt của Giang Tử Ngang”Tay của nàng run một chút “ngươi là bằng hữu của tiểu Giang?”“đúng, ta biết tiểu Giang mà các ngươi nói ắt hẳn là hắn” ta cười cười “ bởi vỉ hắn cũng rất điên giống mấy ngươi”Này nâng mâu hỏi ta “hắn có khỏe không?” ta không biết, đã không gặp hơn nửa năm.
110 Không hiểu sao toàn thân ta run lên lẩy bẩy, mắt không chớp, nước mắt không hiểu sao tràn ra. Là ý trời sao? Ta rất muốn dấu diếm, nhưng sự việc cuối cùng vẫn bại lộ?Ta nghe thấy một âm thanh thanh thúy, chậm rãi nhìn xuống sàn.
111 “nhưng, người yên tâm để Giang đại ca một mình đi báo thù sao?”“ta biết lão nhân kia như thế nào, cho nên vẫn nhịn hắn cho đến bây giờ, chờ thời cơ tới nhất định giết hắn” chỉ một chữ nhịn đã là mấy chục năm a, thấy cừu nhân trước mắt mỗi ngày tiêu dao mà không thể báo thủ, quả thực đáng thương.
112 Hơn một tháng sau, cuộc sống bình thản của ta bị một bức thư phá vỡ. buổi sáng hôm đó,thời tiết thực lạnh, ta ngồi trong phòng luyện công. Đột nhiên một con chim bồ câu bay tới.
113 Ta liếc mắt Mục Ngữ Tâm một cái : “không cần, ta có thể tự bảo hộ chính mình”Lôi điện rất nhanh hỏi “Đại tẩu, người đi đâu?”Ta the lương cười “ai, ta có thể đi đâu?”Lôi điện nghiêm túc nói “đại tẩu, ngươi có thể đến bách heieur đường”Ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
114 Lại đi vài ngày lộ trình, ngày càng gần Giang gia. Một buổi tối, gần hoàng hôn, ta tìm được một khách điếm. gọi là khách điếm, kì thực gọi… chuồng ngựa cũng không khác biệt.
115 Ta khẽ lắc đầu: “cảm giác của ngươi với nàng cuối cùng thực sự ra sao. Nói thật cho ta, vô luận thế nào, nói thật, nếu không thật tâm ta không thể giúp” ta chính là muốn xem cuối cùng Y Dục Thành có tình ý với Độc Cô Huỳnh hay không? nếu thực sự hắn nói ra, thực sự yêu nàng, ta nhất định cố gắng thành toàn, thực không nhẫn tâm để hai người bọn họ lâm vào cảnh giống ta.
116 Sau khi chia tay Y DỤc THành, ta một đường thẳng tiến Giang gia. Trên đường đã lãng phí không ít thời gian, việc gấp không thể trì hoãn. Biết ta có mang, biết ta ở đâu, hắn có đến tìm ta không? Gia nhân Giang gia coi như cũng biết đối sử, thấy ta đến tìm gặp trang chủ, lập tức đưa ta tới đại sảnh.
117 Giang Tử Ngang gật đầu, đi ra ngoài, đóng cửa vào. “đại tẩu” nàng nhìn ta, ngập ngừng. Ta khẽ vuốt khuôn mặt nàng, dung nhan thanh tú như vậy, đương kim võ lâm đệ nhị mĩ nhân, nhưng giờ đây, ngày nào cũng che mặt, giấu đi tuyệt thế dung nhan, nàng sao phải khổ vậy “sao phải khổ vậy” ta than nhẹ.
118 Bình minh, một bằng hữu của ta đột nhiên tới Giang gia. Khi nha hoàn tới báo cho ta, Giang Tử Ngang đã đón tiếp ở ngoài. Ta vừa ra đại sảnh, chợt nghe tiếng hô tô :”tỉ tỉ” tiêp theo, một thân ảnh lao vào ôm ta khiến ta chút nữa ngã ngửa.
119 Khi ta tuyên bố tin tức đó, toàn thể mọi người lập tức kinh ngạc đến đóng băng. Tiếp theo là thanh âm kháng nghị. “đại tẩu, họ Giang so với đại sư huynh kém nhiều lắm” Mục Ngữ tâm kinhngajc, không để ý ai đó mặt đen như bao công.
120 Ta tò mò nhìn tờ giấy trong tay hắn… đây là… hưu thư? Lại là hưu thư, ta dù ngu cũng nhận ra hai chữ đó. Nguyên lai Giang Tử Ngang đã sớm chuẩn bị… hắn vốn biết ta chỉ là đóng kịch, ta nâng con ngươi, kinh ngạc cùng tột cùng cảm kích với Giang Tử Ngang.