41 Tần Tiên Nhân nhìn khắp xung quanh một lượt với một vẻ yểu điệu vô cùng. Tất cả mọi người đều đang chìm đắm say sưa trong nụ cười tuyệt mĩ của nàng nhưng chợt có người phát ra một tiếng hừm nhẹ qua khe mũi tỏ vẻ rất khinh thường.
42 Đương nhiên, tâm tư của hai người hoàn toàn không giống nhau. Trình Thụy Niên thì lo lắng tên hạ nhân này sẽ cướp mất mỹ nhân của mình còn Lạc Viễn thì lại tán thưởng vui mừng và có đôi phần khâm phục Lâm Vãn Vinh nữa.
43 -"Không có gì khác, lớn gan, tỉ mỉ, da mặt dày. Chỉ có bảy chữ châm ngôn đó thôi. "-"Lớn gan, tỉ mỉ, da mặt dày?"Lạc Viễn cau mày nói:-"Những chữ đó phải hiểu như thế nào? Lâm huynh có thể giải thích một lượt được không?"-"Lớn gan thì không cần phải suy nghĩ nhiều, cái chính là phải có lòng gan dạ, nhắm trúng tiểu thư nhà nào rồi thì phải dũng cảm nói chuyện trước mặt nàng, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
44 Nói tới thiếu gia, Lâm Vãn Vinh mới giật mình đập vào đầu một cái. Không được rùi, biểu thiếu gia còn ở trong đó, vừa rồi đi vội quá cũng không có hỏi Tần Tiên Nhi đưa Quách thiếu gia lừa tới nơi nào.
45 Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói:-"Chuyện này tuyệt đối là thật, hôm nay rất nhiều người ở Diệu Ngọc Phường đều nhìn thấy, ta và Lâm Tam được Tần tiểu thư mời vào uống trà, nói chuyện giao lưu một lúc lâu mới trở về.
46 -"Ngươi luôn có những chủ ý hay, ngươi có những ý nghĩ đó nhưng ta còn chưa bỏ công phu này đâu. "Ánh trăng dìu dịu chiếu vào, Lâm Vãn Vinh thấy Tiếu Thanh Tuyền này da trắng như tuyết ,hàng mi xanh như dãy núi mùa xuân, cặp mắt trong như nước hồ thu, trông thật giống như nàng Hằng Nga trên cung trăng hạ phàm vậy.
47 -"Nàng đã biết hết rồi còn hỏi ta làm gì nữa vậy?"-"Lâm Tam, con người ngươi xấu xa quá đi, sao ngươi lại có thể đến những chỗ như vậy được chứ?"Tiểu cô nương nhìn Lâm Vãn Vinh nói một cách nghiêm nghị.
48 -"ai da. . ngươi nghĩ đi đâu vậy. "Tiêu nhị tiểu thư cũng ý thức được trong lời nói của mình có chỗ không thoả đáng nên mặt mũi ửng hồng, vội vàng giải thích:-"Ta bảo ngươi đến kể chuyện cho ta nghe.
49 "Chuyện này sau này hãy nói đi. Nhị tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi nàng đây. Nàng có thể lựa chọn trả lời hoặc không nhưng nhất định phải nói thật đó.
50 Lần này có được kinh nghiệm của hôm qua, nên tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều, thủ pháp mà hắn nắm được cũng đã thành thục hơn rất nhiều, hương tinh được chiết xuất ra, chủng loại cũng đã nhiều hơn rất nhiều.
51 Lâm Vãn Vinh cẩn thận tìm một lượt cuối cùng thì cũng tìm thấy một chiếc bình nhỏ thích hợp để đựng nước hoa, nhưng vừa hỏi giá tiền thì một chiếc bình nhỏ như vậy mà giá đến hai lượng bạc, quả thật là quá đắt.
52 Thấy sắc trời đã không còn sớm, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn lưu lại quá lâu bèn đứng dậy cáo từ. Nhưng Tần Tiên Nhi không nỡ chia tay nói:-"Công tử, ngày mai chàng có thể đến được không?"Lâm Vãn Vinh hơi sững người một lát.
53 Lâm Vãn Vinh hét lớn, đoạn kéo đôi giày vải chạy ra ngoài. Chuyện này là thế nào đây, phu nhân không phải rất thương yêu nhị tiểu thư hay sao, sao chỉ mấy ngày không gặp mà lại biến thành thế này kia chứ?-"Tiểu Cúc, mau nói xem là chuyện gì? Trời ạ , ngươi đừng có khóc, mau nói xem là chuyện gì?"Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi.
54 Thương tâm liễu-"Cái gì?"Giọng nói của nhị tiểu thư tuy nhỏ nhưng ba người Lâm Vãn Vinh , đại tiểu thư và Tiêu phu nhân đều nghe thấy rất rõ ràng. Không chỉ đại tiểu thư và Tiêu phu nhân sững người ra mà ngay cả bản thân Lâm Vãn Vinh cũng không dám tin vào tai mình nữa, cô nương này điên rồi sao? Hắn hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Ngọc Sương , nàng vì muốn giải thoát tội danh của Lâm Vãn Vinh nên mới nói như vậy nhưng liệu có xứng với thanh danh của nàng không chứ?Lâm Vãn Vinh cảm khái thở dài một tiếng, thôi được thôi được, Tiêu Ngọc Sương khổ tâm như vậy, không phải là vì muốn hắn giúp Tiêu gia thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hay sao, nhìn tấm lòng hết sức chân thành của nàng như vậy, thôi thì hắn cứ giúp nàng một tay đi.
55 Sắc mặt Tiêu Ngọc Nhược có chút mơ hồ, hồi lâu sau mới nói:-"Bất luận là Đào công tử cũng được hay là Lí công tử hay Trương công tử cũng thế thôi, chỉ cần người đó có lợi đối với Tiêu gia thì ta có thể hi sinh tất cả.
56 Lâm Vãn Vinh bước ra khỏi đại viện, còn chưa kịp thở thì đã thấy một con nha hoàn chạy đến báo:-"Tam ca, mau đến phòng khách, nghe nói có khách quý đến thăm huynh đó.
57 -"Về sau những chuyện như thế này không được giấu ở trong lòng, phải nói cho đại ca biết, có khó khăn gì để đại ca giải quyết. "Đôi mắt đẹp của Đổng Xảo Xảo ngân ngấn lệ, nàng khẽ cắn đôi môi ngọc dạ một tiếng dịu dàng nói:-"Xảo Xảo biết rồi.
58 Phía ngoài cửa nam thành có một tòa nhà lớn bị bỏ hoang, Đổng Thanh Sơn liền lấy luôn là căn cứ địa của Hồng Hưng. Sau khi hắn đánh bại được bọn Lý Nhị Cẩu thì Thành Nam đã trở thành đất của Hồng Hưng rồi, thu nhập mới vừa dừng ở mức tự cung tự cấp được thì Đổng Thanh Sơn liền nghe theo lời chỉ giáo của đại ca, dùng tất cả ngân lượng thu được dồn vào việc bồi dưỡng huấn luyện và tạo quan hệ tốt với các huynh đệ dưới trướng.
59 -Tiểu thư chớ có nhụt chí. Bốn câu đối này đều là tuyệt đối đã được lưu truyền ở quê ta cả ngàn năm rồi, qua bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu triều đại, qua tay biết bao tài tử, nhưng không có mấy người có thể đối lại được đến công chỉnh cả.
60 Đợi đến khi đến gần, tận mắt trông rõ rồi mà Lâm Vãn Vinh vẫn cảm thấy có đôi chút sững sờ, tiểu nữ này hóa ra chính là đại tiểu thư Tiêu gia. Đại tiểu thư Tiêu gia tay cầm một cuốn sổ nhỏ, đang luôn tay lật dở, trên mặt toát lên một thứ thần sắc rất kỳ lạ,như đang mỉm cười, đang ngượng ngùng, đang ái mộ, đang muốn tiến tới, vô cùng mâu thuẫn và phức tạp.