21 Cung Ngũ vẫn đang gặm nửa con tôm trong miệng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Lý Nhị thiếu cười trên nỗi đau khổ của người khác, “Hơn năm mươi vạn đấy, cô mất ngủ mấy đêm rồi?”
Cung Ngũ: “.
22 Cung Ngũ hất cánh tay anh ta xuống, “Không có hứng thú. ”
“Haha” Lý Nhị thiếu cười lớn: “Sợ rồi à? Sợ thua chứ gì? Cô cũng chỉ biết ra vẻ ta đây, bốc phét trước mặt mấy người này thôi, có biết câu lạc bộ bida không? Nhà quê như cô, cũng chỉ có thể thi bidaa tự phát ở đây thôi.
23 “R õ ràng là cô đang ghen tị với tôi. ” Lý Nhị thiếu liếc xéo cô, đề nghị, “Hay là cô làm vợ tôi đi, tôi sẽ mua cho cô một chiếc, sao hả?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Không thèm.
24 Lý Nhị thiếu mỉm cười gian trá: “Cô không ngốc, não hơi thiểu năng mà thôi. ”
Cung Ngũ xù lông: “Anh nói ai chứ? Não tôi thiểu năng? Tôi nói cho anh biết tôi rất thông minh đấy nhé, hơn hẳn loại người chỉ biết nhờ anh trai kiếm tiền cho mình tiêu như anh nhiều.
25 Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, Bộ Sinh đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm. Cổ áo sơ mi trắng tùy ý mở ra, một tay anh cầm điện thoại, một tay đút vào túi quần, giọng nói trầm ấm mang theo một chút lười biếng, anh hỏi: “Ồ, Tiểu Ngũ nhà ta tài giỏi vậy sao? Nói tôi nghe Tiểu Ngũ tìm được công việc gì thế?”
Cung Ngũ đắc ý nói: “Một câu lạc bộ bida, bảo tôi đến đánh cùng khách.
26 Bộ Sinh thở dài: “Vị hôn thê bé nhỏ của tôi hình như có chút hiểu lầm với tôi rồi. Chi bằng đợi lát nữa ăn cơm xong, chúng ta gặp riêng giải quyết triệt để hiểu lầm này có được không?”
“Ai có hiểu lầm với anh chứ?” Cung Ngũ bĩu môi, lườm anh một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
27 Mấy đứa con cùng đồng thanh đáp.
Cung Ngôn Thanh lườm Cung Tứ, bỏ đũa xuống, nói: “Con cũng no rồi. ”
Cung Truyền Thế gật đầu: “Nếu đã ăn xong rồi, vậy thì ai làm việc nấy đi.
28 Ngày hôm sau trời vừa sáng, Cung Ngũ đã thức dậy. Cô lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên đi kiếm tiền, kích động đến không ngủ được.
Sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng xong liền nằm bò trên giường trong phòng mình đọc sách.
29 Lý Tư Không vừa bước vào đã vươn cánh tay dài vịn cổ Cung Ngũ. Cung Ngũ bị đè đến trừng mắt, “Anh có thể đứng thẳng nói chuyện được không? Nặng chết tôi rồi!”
Cô dùng sức lắm mới có thể kéo tay hắn khỏi người, “Đừng cứ đè tôi mãi, sẽ không cao lên được.
30 Tầm mắt của Bộ Sinh rơi trên điện thoại của Lý Nhị thiếu, anh nhìn điện thoại, rồi nhìn sang Cung Ngũ.
Ánh mắt của anh quá rõ ràng, Cung Ngũ đã phát hiện, liền nở một nụ cười mà bản thân cho là xinh đẹp nhất, nhấn mạnh: “Quà đã tặng rồi giống nước đã hắt đi, ai mà đòi lại người đó là rùa con!”
Bộ Sinh nghiến răng, “Quà anh tặng cho em, em quay đi tặng cho người khác?”
“Không phải tặng!” Cung Ngũ vội vàng nói: “Là bán!”
Bộ Sinh trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi thở ra một tiếng, sau đó hỏi: “Bán bao nhiêu tiền?”
Cung Ngũ đáp: “Một vạn hai nghìn ba trăm năm mươi đồng.
31 Rời khỏi quán ăn nhà Đoàn Tiêu, Bộ Sinh đưa cô về nhà, xe chạy bon bon trên con đường dẫn đến núi Cung Thành.
Cung Ngũ mơ mơ màng màng buồn ngủ, nghiêng đầu tựa lên vai Bộ Sinh lúc nào cũng không biết.
32 Giám đốc Hứa đang nghĩ xem phải nói thế nào với cô, không ngờ cô đã tự mình nhắc đến. Vậy thì sau này nếu Bộ Sinh đến có hỏi, ông cũng dễ ăn nói hơn.
Ông nhìn Cung Ngũ một cái: “Tiểu Ngũ à, không phải không đưa cho cô, mà là sợ ngài Bộ đến nói đồng phục không đẹp.
33 Cung Ngũ trợn mắt giận dữ, che phần ót của mình lại, quay đầu liền nhìn thấy khung cảnh trong sảnh. Các mỹ nữ bên các bàn bida đều bị mời lui về phòng phía sau, mỗi chiếc bàn bida đều bị các vệ sĩ áo đen xông vào kiểm tra một lượt, đến cả lầu hai cũng có người đang kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
34 Dưới sự kiên trì khoa tay múa chân của hai người họ, cuối cùng Cung Ngũ cũng đã hiểu ý của họ. Cô giật nảy mình, lập tức đứng thẳng dậy, đưa tay che phía sau váy của mình lại.
35 Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đồng thời trừng mắt: “Ngũ à, cậu đây là cưỡng từ đoạt lý có biết không hả?”
“Không được nói nữa!” Cung Ngũ hét lớn một tiếng: “Hôm nay là sân nhà của bà đây, nghe thấy không?”
Hai người quả nhiên không hé răng, nhìn lén còn không thừa nhận, khinh bỉ.
36 Cô duỗi tay che lại trước ngực, giương mắt nhìn sang người trước mặt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp giận đến méo mó, vừa mới thay đổi suy nghĩ về Mr Con Lười, nhưng sự thật đã chứng minh lưu manh vẫn là lưu manh, vẫn không biết xấu hổ như vậy!
Vẻ mặt Mr Con Lười hoàn toàn vô tội nhìn sang, còn hỏi: “Cung Ngũ tiểu thư muốn bắt đầu rồi sao?”
Cung Ngũ: “.
37 Đoàn Tiêu trừng mắt xem thường, cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Ngài Bộ, ngài đợi một chút, giờ tôi sẽ ra đón ngài. Người đến đánh với Tiểu Ngũ đã bao cả câu lạc bộ, chắc là sợ bị người khác làm phiền, không tốt cho việc thi đấu.
38 Mặt mày Bộ Sinh vui hẳn lên, thở dài: “Đừng nói linh tinh, em có thể ăn được bao nhiêu chứ? Một mình em ăn phần ăn của mười người tôi cũng nuôi nổi. ”
Cung Ngũ phồng má, “Vậy sao anh lại bày tỏ sắc mặt với tôi chứ? Chẳng phải tôi chỉ ăn hơi nhiều một chút thôi sao?” Cô vội bổ sung thêm một câu: “Tôi vẫn còn đang giận đó!”
Bộ Sinh đưa tay xoa hàng lông mày, nói: “Tiểu Ngũ, em không nhớ tôi sao?”
“Hả?” Cung Ngũ ngỡ ngàng: “Tôi nhớ chứ, hôm nay Lý Nhị thiếu nói xấu anh, tôi còn mắng anh ta nữa.
39 Trong văn phòng đèn điện sáng trưng, Nhạc Mỹ Giảo đứng trước cửa, một tay kéo chốt cửa, ngước mắt nhìn Bộ Sinh, hỏi: “Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì sao?”
Bộ Sinh cúi đầu mỉm cười, “Tiểu Ngũ không có việc gì tôi không thể đến tìm em sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không có việc gì cần phải gặp mặt.
40 Cung Ngũ tiếp tục đong đưa hai chân, thuận miệng đáp: “Rất tốt, Bộ Sinh rất nhiều tiền. ”
Nghe câu trả lời của cô, sắc mặt Cung Tứ đen đi, “Em cùng anh ta ở bên nhau có tốt hay không, không liên quan đến chuyện anh ta có nhiều tiền hay không!”
“Sao lại không liên quan?” Cung Ngũ liếc nhìn anh: “Nếu anh ấy không có tiền thì không thể mua đồ ăn ngon cho em, tâm trạng em không tốt sẽ không thèm để ý đến anh ta, vậy thì sao có thể bên nhau tốt được chứ?”
Cung Tứ vội đặt lon bia xuống, tính toán phải tẩy sạch cái thế giới quan vặn vẹo này của Tiểu Ngũ, “Ngũ à, anh Tư nói em nghe.