Lâm Vân bắt lấy cổ taycủa Liễu Nhược Sương, vận chuyển tinh lực thăm dò. Cônàng này không cóvấn đề gìlớn, chỉ làbị kinh hãi với lại hàn khí nhập vào người màthôi. Nếu ởtrong bệnh viện, bệnh này cũng không đơn giản. Nhưng nólại không khó khăn với mình. Lâm Vân chỉ cần truyền tinh lực vào người Liễu Nhược Sương, rồi bức đihàn khí bên trong cơthể nàng. Trước sauchưa tới mười phút đã xong.
-Ừ, khỏe rồi. Lát nữa hai emthay quần áođi. Anh rangoài một chút.
Lâm Vân nói xong, đi rangoài hang.
Hàn VũTích nghĩ, lấy đâu raquần áo màđổi. Đang muốn hỏi Lâm Vân thì đã thấy Liễu Nhược Sương ngồi dậy, vội vàng hỏi:
-Nhược Sương, emđã đỡ hơn chưa?
-Đỡ hơn rồi, cảm ơnchị.
Trong lòng Liễu Nhược Sương kinh dị vôcùng. Vừa rồi lúc Lâm Vân nắm lấy taycủa nàng, nàng chorằng Lâm Vân muốn chiếm tiện nghi của mình. Thậm chí còn muốn dùng tay kiađánh hắn. Nhưng trong nháy mắt, trên cổ taycủa nàng xuất hiện một dòng khí nóng, rồi lantỏa tới toàn thân. Khiến cảm giác thoải mái vàrét lạnh trong người nàng, lập tức bị dòng khí nóng đó hòa tan.
Thử giơ taylên, rõràng sức lực đã khôi phục gần như bình thường. Trong lòng tuykinh ngạc với bản lãnh của Lâm Vân, nhưng lại nhớ tới Lâm Vân vừa vêngực của nàng, định vung taylên đánh hắn. Nhưng vẫn nhịn được. Mặc kệ hắn cóphải cố ý haykhông vêmình. Mình đã thiếu nợ hắn. Không nói hắn vừa cứu mình, mình còn lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn, sản xuất trong hainăm. Hiện tại không phải mình trách vấn hắn, mà làhắn phải trách vấn mình mới đúng. Nghĩ tới đây, nàng thở dài, imlặng không nói.
- VũTích, emcầm lấy cái rương này đi.
Lâm Vân đôt nhiên xách một cái rương vào trong hang động.
- A,cái này….
Hàn VũTích ngây ngẩn cả người. Cái rương này không phải chính làcái rương trong phòng của nàng ởnhà Mỹ Na. Vì saolại có ởđây?
Hàn VũTích vừa muốn hỏi, thì Lâm Vân đã vội vàng rời đi. Hàn VũTích đành phải mở chiếc rương ra. Ởbên trong rõràng làsố quần áocủa mình để lại ởPhần Giang.
Liễu Nhược Sương trông thấy Hàn VũTích mở một cái rương, bên trong làđầy quần áo, trong lòng kinh ngạc vôcùng. Nàng không trông thấy Lâm Vân đưa tới cái rương nên mới hỏi như vậy.
-Cái rương này…Chắc làLâm Vân mang theo, chị cũng không biết nữa. Tínữa hỏi anhấy xem.
Hàn VũTích mơhồ nói. Từ lúc Lâm Vân nói chonàng biết về chuyện TuChân, nàng biết córất nhiều chuyện không thể dùng suynghĩ bình thường để đoán rađược. Nhưng chỉ cần làLâm Vân làm, nàng sẽ không hoài nghi.
Cũng như lúc mình nhìn thấy Lâm Vân từ biển đivào vậy, cũng đâu cóthấy conthuyền nào đâu?
-Chúng tathay quần áotrước rồi nói sau. Bằng không cứ mặc áoướt như vậy lại bị cảm mất.
Hàn VũTích nói xong, đưa một bộ quần áo choLiễu Nhược Sương, mình thì cũng lấy một bộ.
Cũng maythân hình của haingười cũng không khác nhau làmấy. Tuynhiên khi haingười cầm quần áo, lại không biết hiện tại đổi hay làmột người đổi trước. Hàn VũTích đang chuẩn bị nói mình đi rangoài, Liễu Nhược Sương đã cởi quần áocủa mình xuống.
Đối với việc này, Liễu Nhược Sương không cócấm kỵ gì. Dù saolúc còn trong trường học, rất nhiều nữ sinh đều tắm cùng một chỗ. Mà ởcùng với Hàn VũTích cũng một thời gian rồi, thời tiết lại lạnh như vậy, đổi quần áocàng sớm càng tốt.
Thấy Hàn VũTích nhìn mình chằm chằm, Liễu Nhược Sương vội vàng xoay người nói:
-Chị nhìn emlàm gì, chị cũng tranh thủ thay quần áođi.
Trong lòng thì nói, saoHàn VũTích giống với chồng của cô tathế. Rõràng nhìn chằm chằm vào mình thay quần áo.
Hàn VũTích giờ mới hiểu mình nhìn vậy là cóchút thất lễ, vội vàng nói:
- À,không sao, emđổi trước đi.
Liễu Nhược Sương một bên thay quần áo, một bên nói:
-Chị không đổi cũng không vấn đề. Nhưng tínữa emsẽ không đi rangoài đâu. Emđề nghị chị vẫn làthừa dịp emcòn chưa thay xong quần áothì đổi luôn đi.
Ýtứ này phithường rõràng. Mình thay quần áo, chị lại đứng một bên nhìn chằm chằm, đợi lát nữa chị thay quần áo, emđương nhiên muốn xem.
Hàn VũTích vốn đang tính toán đợi Liễu Nhược Sương thay đổi xong quần áo rangoài, thì mình mới đổi. Nhưng nghe Liễu Nhược Sương nói vậy, ởđâu còn không biết ýcủa nàng ta.Vội vàng cởi quần áobắt đầu đổi, tốc độ rõràng còn nhanh hơn cả Liễu Nhược Sương.
-Chị VũTích, làn dacủa chị thật làđẹp, ngực còn lớn hơn cả emnữa. Lão công của chị thật là maymắn.
Liễu Nhược Sương đã thay đổi xong quần áo, bắt đầu bình luận dáng người của Hàn VũTích. Nàng vẫn còn canh cánh trong lòng việc Lâm Vân sờ ngực của mình. Nàng cảm thấy Lâm Vân căn bản không xứng với Hàn VũTích.
-Nhược Sương, chị thấy em làmột côgái nhã nhặn, saolại háo sắc như vậy?
Trong lòng Liễu Nhược Sương tự nhủ, mình háo sắc? Lão công của chị mới làháo sắc. Tuynhiên không dám nói ra.
-Kỳ thực chị được gả cho anhấy, làphúc phận đã tutừ kiếp trước. Nên lời vừa nãy của em làkhông đúng. Chị đigiặt quần áođây.
Hàn VũTích nói xong, đóng cái rương lại, cầm quần áovừa thay đi rangoài. Lúc trước nàng đã nhìn thấy một cái hồ cách đây không xa.
Ở bên ngoài hang toàn làcành cây, đoạn cây dobầy cuacắt đứt. Cũng maychỉ bị hủy một bên đảo, bên kiavẫn còn nguyên vẹn. Đến tận bây giờ, Hàn VũTích vẫn không biết vì saođám cua kialại biến mất vôtung vôảnh như vậy.
Lúc Liễu Nhược Sương đi ra, rõràng không thấy Lâm Vân ởbên ngoài.
Hàn VũTích cười nhẹ một tiếng. Nàng biết Lâm Vân nhất định là đikiếm cái ăn. Mình đã ởchỗ này, anhấy nhất định sẽ không đi xa.
Thấy Hàn VũTích không trả lời, Liễu Nhược Sương cũng không hỏi tiếp.
Lúc haingười giặt xong quần áotrở lại, thì thấy Lâm Vân đã dựng một cái bếp đơn giản ởbờ biển, trên cái vỉ sắt còn nướng mấy con cálớn. Mùi cánướng lập tức lantỏa khắp nơi. Hơn mười ngày haingười chỉ ăn mìtôm vàthịt khô, đã lâu chưa nếm quađồ ănchín, nên vừa thấy thế đã vội vàng ômquần áochạy tới.
Lâm Vân để năm sau con cáđã rửa sạch ởbên cạnh. Nhìn haingười chạy tới, đưa cáđã nướng xong cho haingười:
- Haingười ănđi.
Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương vội vàng cầm lấy phần của mình, không chút nghĩ ngợi cắn một miệng, cánướng thật làngon.
-Đây là cá gìvậy? Ănthật làngon.
Liễu Nhược Sương phát hiện, cánày ănchẳng những ngon màcòn không cóxương.
-Không phải là docá, mà là do anhnướng nóngon thôi. Số cánày coinhư đền bùtổn thất lúc trước anh vôtâm. Lúc đó anhcũng không phải làcố ýmuốn bắt chỗ đó. Hiện tại coinhư anh xinlỗi em, em có tin haykhông thì tùy.
Bởi vìgặp lại VũTích, nên tâm tình của Lâm Vân rất tốt, liền khôi phục lại tính cách tùy tiện lúc trước.
-Bắt chỗ gì?
Trong lòng Hàn VũTích tự nhủ, đây làlần đầu tiên Lâm Vân gặp Liễu Nhược Sương, sao ănnói kỳ quái như vậy?
-Không sao, emđã quên rồi.
Khuôn mặt Liễu Nhược Sương đỏ lên. Trong lòng thầm hận Lâm Vân, hyvọng từ này về sau, hắn vĩnh viện đừng nhắc tới chuyện này. Càng không hyvọng hắn nói rachuyện này chongười khác.
- À, là dolúc anhngủ, vô ýbắt vào chỗ này.
Lâm Vân không muốn nói dối Hàn VũTích, trực tiếp chỉ vào bộ ngực của mình nói.
-Xì.
Hàn VũTích thiếu chút nữa thì phun rachỗ cáđang ăn, liếc nhìn Lâm Vân một cái, đột nhiên tới gần bên cạnh Lâm Vân, nói vào taicủa hắn:
-Đây làlần thứ nhất đấy. Không cólần sauđâu. Anhmuốn bắt thì bắt của emcũng được.
Nói xong, lại phì cười.
-Hắc hắc, anhbiết rồi, emkhông nói anhcũng biết.
Lâm Vân nói tới vấn đề này, trong lòng cóchút tâm động, cười hắc hắc.
Liễu Nhược Sương nhìn đôi vợ chồng này, thật không biết nói gì chophải. Lão công của cô tachạm vào ngực của côgái khác, cô tacòn cười được. Còn có, cái tayLâm Vân này nói tới chuyện đó màcòn ravẻ quang minh chính đại. Damặt dầy thật không biết xấu hổ làgì.
Hàn VũTích đương nhiên tintưởng Lâm Vân không phải cố ý.Nếu Lâm Vân làloại người như vậy, thì mình đã bị hắn sờ soạng nhiều lần rồi.
Lâm Vân bắt nhiều cá, nên Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương không thể ănhết. Số còn lại thì đều doLâm Vân giải quyết.
-Chị VũTích, hiện tại chúng tanên trở về như thế nào?
Liễu Nhược Sương ăn noxong, hỏi Hàn VũTích, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lâm Vân.
Lâm Vân biết ýcủa nàng, nhưng không chút lolắng nào nói:
-Còn haitháng nữa chúng tamới cóthể về nhà. Chonên chúng taphải sống trên đảo này haitháng.
-Nếu haitháng không cóthuyền tới thì sao?
Liễu Nhược Sương không đồng ývới lời này của Lâm Vân, lập tức phản bác nói.
-Không cóthuyền thì anhmang các em baytrở về. Đương nhiên, nếu chở không được hết thì anhdùng bègỗ vậy. Cólẽ không tới haitháng, chúng ta cóvề đến nhà.
Lâm Vân nói chuyện không chút khách khí.
-Anh…
Liễu Nhược Sương rất tức giận, chỉ nói được một từ rồi không nói được lên lời.