Động vật cósự mẫn cảm rất kỳ lạ. Những con cuanày cóvẻ như cảm nhận được sự uyhiếp từ tiếng kêu gào, đều trở nên rụt rè, chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, không dám tiếp tục tấn công Liễu Nhược Sương nữa.
-Lâm Vân, em ởchỗ này…
Hàn VũTích một bên chạy hướng bờ biển, một bên khàn giọng gọi. Nàng không hệ bận tâm xung quanh làchằng chịt những con tolớn. Cũng maychỗ nàng chạy, số cuakhông phải dày đặc, nhưng vẫn cókhá nhiều.
Mấy ngày nayLâm Vân cực kỳ nôn nóng. Mỗi ngày đều ởtrên mặt biển thét dài, để giảm bớt sự lolắng trong nội tâm. Mỗi lần sử dụng thần thức đều dùng đến tình trạng kiệt sức. Làm như vậy tuythần thức của hắn cótiến bộ nhảy vọt. Nhưng hiện tại thần thức cũng bị tổn thương rất lớn. Thậm chí càng sử dụng, đầu càng cảm thấy đau. Nhucầu cấp bách phải tìm một nơi để nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa tìm được Hàn VũTích, hắn không cócách nào để chomình thư giãn.
Hôm nayđã là haituần, còn vẫn chưa tìm được Hàn VũTích. Lâm Vân biết khả năng còn sống của Hàn VũTích đã không lớn, nên tiếng kêu gào đều mang theo vẻ bithương.
Đột nhiên, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của VũTích. Lâm Vân dừng lại trên mặt biển, chẳng lẽ làảo giác của mình sao? Là domình quá mức tưởng niệm VũTích mới nghe thấy như vậy?
Tuy hiện tại phóng thần thức rangoài cóchút đau đớn, nhưng Lâm Vân vẫn ynguyên phóng rađể dòxét.
Một hồi kinh hỉ như muốn làm nổ tung lồng ngực của hắn. Đồng thời cũng có vôcùng sự sợ hãi ập tới. Hắn nhìn thấy Hàn VũTích đang chạy về hướng bờ biển, xung quanh là vôsố những còn cua tolớn.
Lâm Vân đâu dám dodự, dùng toàn bộ tinh lực của mình, laovề phía những con cuakia. Hắn không biết những convật biển này cóthể haykhông cảm nhận được sự uyhiếp của mình. Chỉ cần bọn chúng cảm nhận được, thì chúng sẽ không gây thương tổn cho VũTích.
Quả nhiên, một bộ phân con cuacảm nhận được cóđịch ý,đột nhiên quay lại, laovào trong nước biển. Lâm Vân càng tới gần bờ, thì những con cuacàng cảm nhận được sự uyhiếp lớn. Trong nháy mắt, những con cuagiống như thủy triều vậy, biến mất trên hòn đảo nhỏ. Chỉ cómấy trăm con cua làvẫn tiếp tục bòtới.
- VũTích…
Lâm Vân thấy VũTích thực sự chạy về hướng của mình, chứ không phải nằm mơ. VũTích còn sống. Không còn cái gì cóthể khiến hắn mừng rỡ hơn khinhìn thấy VũTích bình yên vôsự. Hắn thậm chí muốn quỳ trên mặt đất cảm ơnông trời, cảm ơnông trời đã không mang VũTích của hắn đi.
-Lâm Vân…Lão công…
Cả người ướt đẫm Hàn VũTích trông thấy Lâm Vân tiều tụy chạy nhanh tới, cũng không nhịn được laovào lòng của Lâm Vân, nước mắt rơi như mưa.
Lâm Vân ômchặt Hàn VũTích vào trong ngực, trong lòng vuimừng không thể nói lên lời. Nhưng dosử dụng tâm lực vàthần thức quá độ, hắn đột nhiên cảm giác vôcùng mệt mỏi. Rốt cuộc không kiên trì được nữa, ngất xỉu trong ngực của vợ mình.
-Lâm Vân, lão công, anhlàm saovậy?
Thấy Lâm Vân nằm hôn mêtrong ngực của mình, Hàn VũTích sợ tới hồn phiphách tán.
Tinh lực hiện tại của Lâm Vân héo rũ, thần thức bị tổn thương. Mấy ngày nay vìtìm kiếm Hàn VũTích màthể xác vàtinh thần đã mệt mỏi. Lại đạp sóng biển tìm tòi hơn mươi ngày mười đêm, không ngủ không nghỉ. Hơn nữa khivừa nhìn thấy Hàn VũTích, tinh thần buông lỏng, sử dụng nốt số thần thức còn lại để dọa đám cuađi. Chonên cho dù tuvị có caohơn nữa cũng không thể kiên trì nổi.
Liễu Nhược Sương cũng nghe thấy tiếng thét gào tràn đầy bithương kia. Chỉ không ngờ Hàn VũTích khinghe thấy tiếng kêu đó lại chạy rangoài, bất kể mạng sống. Màđám cua kiacũng giống như lâm vào đại địch vậy, như thủy triều rời đi.
“Chuyện gìxảy ravậy?”
Liễu Nhược Sương không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy rangoài tìm Hàn VũTích. Ởmột chỗ không xalắm thì nhìn thấy Hàn VũTích ômmột người namnhân gian nantrở về. Liền đilên hỗ trợ.
-Chị VũTích, chị làm saovậy? Người kia là ai?Hắn làm sao màtới được hòn đảo này?
Liễu Nhược Sương vội vàng hỏi.
-Nhược Sương, anhấy làchồng của chị. Anhấy vì lolắng chochị màtới tìm chị. Emgiúp chị vịn anhấy, rồi đặt lên lưng chochị cõng.
Hàn VũTích biết là doLâm Vân quá mệt mỏi, nên rất đau lòng.
- A,để emgiúp chị, haingười dắt thì nhanh hơn.
Tuy Liễu Nhược Sương kỳ quái vì saoLâm Vân tới. Nhưng cũng biết bây giờ không phải làlúc hỏi han. Đang muốn giúp Hàn VũTích dắt Lâm Vân trở về cái hang.
-Không cần đâu, để một mình chị cõng anhấy trở về cũng được.
Nói xong, Hàn VũTích cúi người xuống. Liễu Nhược Sương vội vàng vịn Lâm Vân lên lưng của Hàn VũTích. Hàn VũTích vốn mệt mỏi như vậy, không biết lấy đâu sức lực, rõràng từng bước một cõng Lâm Vân về tới hang động.
Liễu Nhược Sương nhìn đôi vợ chồng này, đột nhiên cảm giác cái mũi cóchút êẩm. Không biết khinào mình mới cóthể cómột người chồng yêu mình như vậy?
Hàn VũTích cõng Lâm Vân tới cái hang, cẩn thận đặt Lâm Vân ởchỗ cỏ dày nhất. Rồi ngồi một bên, singốc nhìn Lâm Vân. Liễu Nhược Sương cũng đành phải ngồi ởbên cạnh. Cái hang vốn đã nhỏ, bangười ởcàng thêm chen chúc.
Mà tâm lývốn sợ hãi của haingười, bởi vì cóthêm Lâm Vân ởđây, nên không còn sợ hãi như trước nữa. Thoáng buông lỏng tinh thần, Liễu Nhược Sương cũng cảm giác rất đói bụng, đồng thời phát hiện mình không còn khí lực nào.
-Chị VũTích, hình như embị cảm thì phải…
Liễu Nhược Sương tựa vào vách hang, cảm thấy cóchút đau đầu.
Hàn VũTích vội vàng đitới bên cạnh, sờ lên trán nàng, quả nhiên làđầu rất nóng, liền nói:
-Đầu emnóng rực rồi này, trước nằm đây nghỉ ngơi một lúc.
Nói xong, xêdịch Lâm Vân sang bên cạnh. Hiện tại nàng cũng không cóbiện pháp gìtốt để giúp Liễu Nhược Sương.
Liễu Nhược Sương gật đầu. Nàng thật sự không còn chút khí lực nào. Liền nằm xuống bên cạnh Lâm Vân. Khả năng là do cóvợ của người namnhân này ởđây, lại trải quamấy lần tử vong uyhiếp, Liễu Nhược Sương không suynghĩ gìthêm. Chỉ lànghĩ mình vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại mẹ vàcha.
Hàn VũTích trông thấy Liễu Nhược Sương nằm ởbên cạnh Lâm Vân, đột nhiên cóchút chua chua. Nghĩ một lát, cũng nằm xuống bên cạnh Lâm Vân, ômlấy hắn. Một lúc sauthì rơi vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, Lâm Vân mơthấy Hàn VũTích ởtrong ngực mình. Nhưng không biết sao cóthêm một bàn taymềm nhũn đặt trên người mình? VũTích ởtrong ngực mình rồi, còn ngươi kia là ai?Không khỏi lấy taynhéo nhéo, cảm thấy rất mềm. Không đúng, hắn bắt buộc mình phải mở mắt.
“A, bên cạnh còn cómột côgái khác, mà VũTích thì đang nằm trong ngực của mình.”
Trong nội tâm mừng rỡ, dùng sức ômHàn VũTích lại. Hắn thực sự không muốn rời xanàng nữa.
Lâm Vân vừa kéo, Hàn VũTích đã tỉnh. Thấy vậy cũng ômchặt Lâm Vân. Hồn nhiên quên mất còn cóLiễu Nhược Sương nằm một bên.
Toàn thân của Liễu Nhược Sương đều vôlực, tayđều nhấc không nổi. Màngười chồng của Hàn VũTích này thật đúng làmột tên vôlại, rõràng đưa tayđể trên bộ ngực của mình. Đã sớm muốn gạt taycủa hắn ra,nhưng nàng lại không cóchút khí lực nào. Kêu vài tiếng thì Hàn VũTích không nghe thấy. Không chỉ nói VũTích không nghe thấy, màngay cả nàng tacũng không nghe thấy rõlắm thanh âmcủa mình.
Càng làm chonàng nổi giận chính là, Lâm Vân còn dùng taynhéo nhéo chỗ kia. Nước mắt đều rơi dotức giận, nhưng lại không cóbiện pháp nào cả. Không ngờ chồng của Hàn VũTích lại háo sắc như vậy. Cũng mayhắn đã tỉnh, mới bỏ cánh tay ra ômlấy lão bàcủa hắn.
Không biết vừa nãy cóphải hắn cố ýkhông. Quả nhiên tính cách của đại thiếu gia ănchơi vẫn không thể thoát được.
Lâm Vân biết mình vừa rồi mơ mơmàng màng bóp nhầm chỗ. Nhưng dokích động được ômlại Hàn VũTích vào người, khiến hắn quên hết tất cả. Cả tinh thần đều đặt trên người của Hàn VũTích.
- VũTích…
Lâm Vân ynguyên cóchút không tintưởng mình đã tìm được vợ.
-Vâng.
Hàn VũTích ômlấy Lâm Vân, không muốn nói chuyện nhiều.
-Ủa, cái hang này không phải làcái hang lúc trước anhđào sao? Sao em cóthể đến được nơi này? À,quần áocủa emướt đẫm rồi này, tí anhlấy quần áomới cho emthay. Mà côgái kia là aivậy?
Lâm Vân vội vàng ngồi dậy, lúc này mới nhớ tới côgái màmình vừa vêngực kia.
Liễu Nhược Sương vừa thẹn vừa giận. Cái tên này thật là. Vừa rồi còn bóp bóp ngực của mình, hiện tại rõràng giống như mới nhìn rõmình vậy. Quả thực đúng ănvụng còn không chùi mép. Không biết cóphải VũTích bị người này lừa gạt không?
- À,đấy làLiễu Nhược Sương. Côấy cũng bị bọn chúng bắt cóc như emvậy. Nếu không phải là haingười, thì không chừng emđã bị sóng biển mang đirồi. Hiện tại côấy bị cảm, anh xem cóbiện pháp nào chữa bệnh cho côấy không?
Hàn VũTích nhìn Liễu Nhược Sương nằm trên mặt cỏ, cóchút lolắng nói.
-Việc nhỏ màthôi, để anh…
Lâm Vân nói xong rồi xoay người bên cạnh.
Trong lòng Liễu Nhược Sương không biết baonhiêu lần kêu gào, takhông muốn tên sắc lang ngươi xembệnh. Nhưng tiếng nói rachỉ thành tiếng rên rỉ.
- Xem raNhược Sương bị bệnh không nhẹ. Lão công, anh xem côấy thế nào.
Hàn VũTích đột nhiên cảm giác mình thích gọi Lâm Vân làlão công hơn.