Liễu Nhược Sương cũng chui vào hang, trông thấy Hàn VũTích dựa vào hang động, ôn nhuvuốt vevách hang, trong mắt cólệ quang, không khỏi lần nữa hỏi:
-Chị VũTích,, chị không saochứ? Không biết cái hang này là aiđào? Hắn là cóngười từng ở quađây. Cóphải là DãNhân không nhỉ? A,chỗ này còn cómột cái đèn mỏ này.
-Chồng của chị đã ởtrên đảo này mất tháng, còn cái hang này là do anhấy đào.
Hàn VũTích bỏ tayxuống, tiếp nhận cái đèn mỏ trong tayLiễu Nhược Sương, dùng vạt áocẩn thận lauchùi.
-Cái gì? Chồng chị đã từng sống ởđây? Saohắn cóthể một mình đến tận đây được?
Liễu Nhược Sương không biết làbị lời này của Hàn VũTích chấn trụ, hay làbị người chồng kỳ quái của cô tachấn trụ.
-Để em xemmấy chữ trên vách hang.
Liễu Nhược Sương đitới đằng sauHàn VũTích, tuyánh sáng cóchút tối, nhưng vẫn cóthể thấy rõràng.
-Chị VũTích, đúng thật làchồng chị rồi. Quanhững hàng chữ trên này, cóthể thấy chồng chị coichị như bảo bối vậy, chị thật làhạnh phúc. Haingười đã gặp nhau chưa? A,chồng chị cũng tên làLâm Vân à?
Liễu Nhược Sương nhìn thấy chữ kýcuối cùng.
-Ừ, chồng chị chính làchủ tịch tập đoàn Vân Môn, cũng làngười sáng chế raDưỡng Tâm Hoàn. Chị nghĩ chắc emcũng biết anhấy.
Hàn VũTích vuốt vẻ cái đèn mỏ màLâm Vân đã dùng qua, rồi vuốt venhững hàng chữ khắc trên vách. Hận không thể lấy những chữ này xuống.
-Cái này…Cái này, chị VũTích, thực xinlỗi chị. Emkhông phải làcố ý,em…
Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Chính mình cầm đisản phẩm độc quyền của Lâm Vân, lại gặp vợ của hắn, như vậy thật xấu hổ.
-Hiện tại nói những lời này cótác dụng gì? Chúng tađều không trở về được. Cho dù cóthể trở về, chị cũng biết là emkhông cố ý.Chị sẽ nói choLâm Vân biết. Cólẽ, chỉ cần emtrả lại sản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn cho anhấy, anhấy nhất định sẽ không sođo.
-Hơn nữa, anhấy không phải làngười coitrọng tiền bạc. Nếu như anhấy cần tiền, anhấy sản xuất cái gì màchả kiếm được tiền. Chị biết Lâm Vân mở tập đoàn Vân Môn khẳng định không phải vìtiền. Nếu làhiện tại, anhấy căn bản sẽ không mở công tynày.
Hàn VũTích nói tới Lâm Vân, đột nhiên rất làkiêu ngạo.
Liễu Nhược Sương trầm mặc không nói. Đối với sự kiêu ngạo của Hàn VũTích, nàng chỉ cósự hâm mộ. Nàng biết chị ấy có tưcách để kiêu ngạo. Cómột người chồng yêu chị ấy, còn cóbản lĩnh như vậy. Chỉ là, không phải chồng của chị ấy, Lâm Vân làmột thiếu giahoàn khố sao? Hình như còn cóvấn đề về tinh thần, sao cóthể chênh lệch với tintức mình kiếm được như vậy?
Hàn VũTích nói trước kiachồng của chị ấy đi rangoài tìm việc là cóchuyện gìxảy ra?Nghĩ tới đây, nàng không khỏi hỏi thăm:
- VũTích, không phải chị nói chồng của chị đingoài tìm công việc, còn không tìm được việc nữa sao? Hiện tại…
Hàn VũTích nghe Liễu Nhược Sương hỏi như vậy, trong lòng đau xót, ánh mắt rất làtự trách nói:
- Khiđó chị không biết quý trọng anhấy. Chị không biết thứ trân quý nhất lại ởngay bên cạnh chị. Chị chỉ nhớ tới anhấy trước kia, lại quên những việc anhấy làm chochị. Chị thực xinlỗi anhấy. Chị đối xử với anhấy không tốt, nhưng anhấy không ghét bỏ chị, vẫn muốn trở về tìm chị…
Hàn VũTích lần nữa vuốt mấy chữ “Phải chờ anh”, trong lòng thương cảm. Emnhất định chờ anh, cho dùbiết không đợi được anh, emvẫn đợi.
Liễu Nhược Sương nhìn thần sắc của Hàn VũTích, khekhẽ thở dài. Nhưng trong lòng không biết vìcái gì, chỉ lànghĩ lúc trước Lâm Vân cóthể tìm được Hàn VũTích haykhông?
-Chị VũTích, sauđó chồng của chị cótìm được chị không? Chiếc nhẫn trên taychị là do anhấy tặng sao?
-Ừ, về sauchị gặp được. Chị làngười không hiểu chuyện, nhưng anhấy không trách chị một câu nào.
Hàn VũTích hồi tưởng lại lúc đó, thần sắc rất làtự trách.
-Chị VũTích, chiếc nhẫn màchồng chị tặng cókhắc chữ gìvậy? À, emchỉ hỏi vìhiếu kỳ thôi. Nếu không tiện nói, thì không cần đâu.
Từ những hàng chữ màLâm Vân viết lại trên vách hang, Liễu Nhược Sương cảm giác Lâm Vân làmột người namnhân rất trọng tình cảm. Trong lòng nàng liền hiếu kỳ, không biết người này sẽ khắc chữ gìlên trên chiếc nhẫn đó.
-Khắc chữ?
Hàn VũTích ngây ngẩn cả người. Chiếc nhẫn này nàng đã nhìn bên ngoài vôsố lần, nhưng chưa từng thấy cóchữ gìkhắc trên đó.
Nghĩ tới đây, Hàn VũTích đi rahang động, tháo cái nhẫn xuống, rồi dựa theo ánh sáng nhìn vào bên trong. Càng nhìn, taycàng runlên, thiếu chút nữa để rơi cái nhẫn xuống mặt đất. Không biết cóphải là dogần đây thị lực của nàng tăng lên haykhông, Hàn VũTích thực sự trông thấy một hàng chữ nhỏ, cực kỳ nhỏ khắc ởbên trong. Nàng phải tập trung nhìn mới cóthể thấy.
“Sống chết cónhau, vĩnh viễn không chia lìa.”
Một cảm giác yêu thương baophủ toàn thân Hàn VũTích. Nàng đột nhiên rất muốn lập tức nhào vào ngực của Lâm Vân, rồi nhẹ nhàng nói với hắn:
“Em cũng vậy”
Liễu Nhược Sương rất muốn hỏi Hàn VũTích, trên chiếc nhẫn khắc chữ gì, nhưng lại không tốt hỏi. Còn đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên một thanh âmkỳ quái vang tới:
- Côcô…
Giống như tiếng ếch kêu, nhưng cẩn thận nghe thì lại không phải tiếng ếch. Tiếng này trầm vàđục hơn tiếng ếch.
Lại một tiếng Cô côtruyền tới, giống như córất nhiều cái gìđó đang hướng bên này tới. Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương vội vàng chạy racái hang, rồi bị dọa tới sững sờ.
Vô số con cua đilên hòn đảo nhỏ. Những con cuanày cócái càng rất lớn. Một số động vật nhỏ không biết từ nơi nào chạy ra,nhưng đối mặt với đàn cuakhổng lồ này đều bị cắt thành nhiều đoạn.
Những con cuanày kết thành bậy, giống như chỉ muốn đi quahòn đảo này màthôi.
-Đây là cua gìvậy, saolợi hại và tonhư thế? Chị xem, những còn cuanày chỉ còn cách chúng ta cóhơn một trăm mét. Sớm muộn gìchúng cũng muốn bòtới đây. Vậy phải làm saobây giờ?
Liễu Nhược Sương lần đầu tiên nhìn thấy nhiều cuanhư thế, mà connào connấy đều rất hung hãn và tokhỏe, trong lòng rất hoảng hốt. Vạn nhất những con cuanày bòvào hàng, thì chỉ cần nókẹp một cái, cũng đứt cả chân.
Hàn VũTích vội vàng đeo lại chiếc nhẫn, cũng nhìn chằm chằm vào đám cuakia, một hồi lâu mới nói:
-Chị đã từng nhìn thấy những con cuanày ởđâu đó rồi thì phải. Hình như loại cuanày gọi là cuaHồng Vương, chị nhìn thấy chúng ởkênh thế giới động vật trên TV.Loại cuanày rất hung dữ. Tuynhiên màu sắc của cuaHồng Vương lại không giống với đám cua ởđây. Kích cỡ thì yhệt. Bọn chúng tới gần rồi…
(Cua Hồng Vương (红王蟹): Xemảnh phía dưới, tovật vã==!)
Liễu Nhược Sương còn đang suynghĩ cuaHồng Vương là cuagì, thì cóvài con cuathật tođã bòtới, tốc độ nhanh vôcùng.
Liễu Nhược Sương tiện taylấy một cái cành cây, rất khẩn trương nhìn mấy concua. Những con cuanày dường như cũng cảm giác cóngười ởchỗ này. Đầu tiên làrụt rèthử môt chút, rất nhanh sauđó làlập tức bòtới.
Hàn VũTích khẩn trương nhìn bọn chúng. Thật không ngờ bọn chúng lại không sợ người như vậy. Cũng cầm lấy một cành cây xua xuađám cua.
Cành cây vừa mới chạm vào đám cua, ngay lập tức bị càng của chúng chặt đứt. Động tác rõràng rất nhanh nhẹn. Đồng thời chúng lại hung hãn bòtới.
Liễu Nhược Sương sợ hãi cơhồ muốn khóc. Cầm lấy cành cây đẩy một con cuađã leolên tới hang động. Nhưng đồng dạng bị con cuanày dùng càng chặt đứt. Thiếu chút nữa làkéo Liễu Nhược Sương rangoài hang.
Trong lòng haingười hoảng sợ. Thật không ngờ không chết trong biển, lại sắp bị chết bởi đám cuanày.
-Đây không phải cuaHồng Vương. Màu sắc của chúng không giống. Tuyvẻ ngoài rất giống, cũng rất hung mãnh, nhưng cuaHồng Vương không nhanh nhẹn như vậy. Mấy chục con cuanày chắc lànhằm vào haichúng ta màđến. Màcác con quakhác chỉ muốn đi quahòn đảo này màthôi. Chị nghĩ, nếu chúng tagiết một con ởđây, những conkhác lập tức sẽ tràn vào.
Hàn VũTích đã nhìn những con cuanày cónhiều đặc điểm khác với cuaHồng Vương trên TV.
-Vậy phải làm saobây giờ?
Rất nhiều ngày không ngừng trải quasinh tử, thể xác vàtinh thần đồng thời bị tratấn. Cuối cùng lại sắp bị đám cuaxấu xínày ănthịt, Liễu Nhược Sương nhịn không được rơi nước mắt vìsợ hãi.
Đột nhiên một thanh âmkêu gào rất dài mang theo vẻ lolắng và bithương truyền từ mặt biển xaxôi truyền tới. Tiếng kêu gào kéo dài không dứt.
Hàn VũTích giật mình, đột nhiên giống như nổi điên xông rangoài. Không hề quan tâm tới đám cuavây quanh cửa hang.
-Chị VũTích, chị không muốn sống nữa à?
Liễu Nhược Sương muốn giữ chặt Hàn VũTích lại, nhưng đảo mắt cái, Hàn VũTích đã chạy rất xa…