Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 251: Hàng Chữ Trên Vách Hang

Chương trước: Chương 250: Khát Vọng Muốn Sống



-Người quản lý cho anhấy một số điện thoại. Nhưng lúc anhấy rời đirồi, thì chị nghe thấy người quản lýđó nới với đồng nghiệp của cô tarằng đó làmột số ảo…

Hàn VũTích lại nghĩ tới Lâm Vân nhận được số điện thoại rồi cẩn thận đút vào túi.

- Côquản lý kia saolại làm như vây? Còn cólương tâm haykhông? Không tuyển người thì thôi, vì saocòn muốn lừa gạt người ta? Cônàng quản lýnày cũng phải thứ tốt gì.

Liễu Nhược Sương ngừng động tác múc nước, bắt đầu tức giận. Cái côquản lýthật làquá quắt. Tưởng rằng làm quản lý làgiỏi lắm sao?

Hai người nói chuyện rõràng đã quên mất chuyện mưa bão. Nhất thời cũng quên luôn conthuyền nhỏ cónguy cơbị nước biển đánh chìm.

- A,đúng rồi, chị VũTích, chị quen biết người này à? Sao cóvẻ như rất quen thuộc với hắn vậy?

Liễu Nhược Sương kỳ quái hỏi.

-Ừ, anhấy chính làchồng của chị. Cũng làngười yêu chị nhất trên thế giới này. Mànếu anhấy biết chị đang xảy rachuyện, khẳng định rất lolắng. Phải làm saobây giờ?

Thanh âmcủa Hàn VũTích lúc đầu còn tự hào, nhưng về saođã trở thành lolắng.

-A…

Liễu Nhược Sương thoáng giật mình, nói không ralời. Nàng thật không ngờ chồng của Hàn VũTích lại làmột người nghèo túng đến công việc cũng tìm không ra.Cố tình muốn anủi vài cậu, nhưng thấy Hàn VũTích không cóbiểu hiện thất lạc gìcả, màchỉ là lolắng chochồng. Nên không biết anủi như thế nào.

Lúc này, sóng biển đột nhiên giảm đi, hạt mưa cũng dần dần nhỏ.

- Mayquá, thời tiết đỡ hơn rồi.

Liễu Nhược Sương bất chấp nghĩ ngợi lời của Hàn VũTích, vuimừng nghe tiếng gầm gừ của mặt biển nhỏ lại. Nàng cócảm giác như tìm đường sống trong đường chết.

Sau khicố gắng múc nốt số nước tràn vào thuyền, haingười đã cạn kiệt sức lực, đều nằm xuống thuyền ngủ. Bình thường thì cómột người canh một người ngủ, nhưng hiện tại haingười đều mệt mỏi màngủ mất.

Khi Hàn VũTích tỉnh lại thì đã làsáng hôm sau. Mặc dùtrời không còn mưa, nhưng sắc trời khá tối, giống như tùy lúc lại nổi mưa bão vậy. Trong lòng lại xuất hiện lolắng. Lúc này Liễu Nhược Sương cũng đã tỉnh. Nhìn nhìn thời tiết, haingười không còn tâm tình để nói chuyện.

Tùy tiện ănmấy thứ lót bụng, lolắng nhìn sắc trời dần dần đen. Nhưng khí trời giống như muốn tratấn haingười vậy. Một mực âmtrầm haingày, thẳng dến khi haingười chorằng không còn mưa nữa, thì mưa bão lại ầm ầm kéo tới.

Cơn bão lần này còn lớn hơn lần trước. Sóng biển cuồn cuộn ập tới. Rất nhanh conthuyền đã bị ngập đầy nước. Haingười buông thaviệc múc nước rangoài. Chỉ làngồi đó nhìn nước biển không ngừng chảy vào. Haingười biết rằng cho dùmúc nước cũng vôtác dụng.

Một tiếng Oanh vang lên, sóng nước đẩy conthuyền nhỏ lên caovài mét. Lúc rơi xuống, sắc mặt haingười đã tái nhợt, biết rằng hiện tại sợ hãi là dưthừa.

-Chị VũTích, bây giờ chị muốn làm điều gìnhất?

Liễu Nhược Sương nhìn sắc mặt ngơ ngác thất thần của Hàn VũTích, hỏi.

Hàn VũTích vẫn không trả lời, Liễu Nhược Sương tự lẩm nhẩm với bản thân:

-Hiện tại điều emmuốn làm nhất chính là….

- A,chị nhìn thấy một hòn đảo nhỏ…

Hàn VũTích đột nhiên mông lung nhìn thấy một hòn đảo nhonhỏ,, lập tức kêu lên.

- Ởnơi nào? Sao emkhông thấy nhỉ?

Liễu Nhược Sương đã quên lời của mình, dọc theo phướng hướng của Hàn VũTích chỉ nhìn sang, nhưng phía trước rất là mơhồ. Hiện tại sắc trời vốn tối nên chỉ nhìn thấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện màthôi.

- VũTích, chị nói cái bóng kia làmột hòn đảo sao?

Liễu Nhược Sương không rõ vì saoHàn VũTích cóthể khẳng định đó làmột hòn đảo.

-Nhất định làmột hòn đảo. Chị còn trông thấy một số cây cối trên hòn đảo nữa. Chúng ta mauchèo thuyền tới đó thôi.

Hàn VũTích nói xong, cầm lấy mái chèo, dùng hết sức lực dichuyển cho conthuyền nhỏ đitới đó.

Liễu Nhược Sương thấy thế cũng cầm lên mái chèo, một bên dùng sức chèo thuyền, một bên nói:

- VũTích, ánh mắt của chị thật làtốt. Đến hiện tại emcũng chỉ thấy một cái hình dáng màthôi.

Hàn VũTích khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ, đúng vậy, saomình cóthể nhìn rõnhư vậy nhỉ? Chẳng lẽ việc này cũng liên quan tới tuluyện sao?

Mưa càng ngày càng lớn, haingười biết nếu không nhanh chóng đilên hòn đảo đó thì haingười không còn sinh lộ.

Nhưng nước tràn vào trong thuyền càng ngày càng nhiều, thuyền bécàng đicàng chậm. Cũng mayđã rất gần hòn đảo. Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương không nói lời nào, màtập trung sức lực chèo thuyền tới phía trước. Haingười không muốn buông tha.

-Chị VũTích, không dichuyển được nữa rồi.

Liễu Nhược Sương đột nhiên phát hiện, dùcố đến mấy, conthuyền vẫn không nhúc nhích thêm nữa, cóchút kinh hoàng nói.

-Hẳn làđã mắc cạn, chứng tỏ chỗ này không sâu. Chúng tatranh thủ thời gian nhảy xuống thuyền rồi đilên đảo nhỏ đi.

Hàn VũTích nói xong, nhảy vào trong nước.

Liễu Nhược Sương kịp thời phản ứng, vội vàng nhảy theo đằng sauHàn VũTích, rồi bơi tới đảo nhỏ.

Quả nhiên, càng đitới nước càng nông. Haingười dùng hết toàn lực bòtới hòn đạo. Vừa đilên bờ, docòn chưa quen, nên haingười đều ngã xuống. Cũng chưa kịp thở phào thì một thanh âmrầm rầm vang tới. Vội vàng quay đầu lại thì thấy conthuyền nhỏ kiađã bị sóng đánh nát rồi chìm xuống biển.

- May màchúng tachạy kịp một bước, nếu không đã bị consóng kialôi xuống biển rồi. Nguy hiểm thật.

Liễu Nhược Sương vẫn còn kinh hoàng.

- Kiakhông phải sóng biển, mà là con gìđó.

Hàn VũTích nhìn về sóng biển kianói.

-A…

Liễu Nhược Sương cóchút không tìn nhìn về phía vị trí thuyền bị đắm. Còn chưa nói gì, thì lại một tiếng Oanh vang lên. Conthuyền vừa bị chìm lại bị vật đó dẩy lên, rồi văng xahơn chục mét. Rồi lại bị chìm xuống nước biển.

-Đó là con gìvậy. May màmấy hôm trước chúng takhông gặp phải nó, nếu không đã chết sớm rồi.

Liễu Nhược Sương vỗ vỗ ngực, trong lòng tự nhủ, chết trong biển còn chưa tính, nhưng nếu chết ởtrong bụng của conquái vật kiathì đúng là oanuổng.

-Chúng ta đinhanh thôi.

Hàn VũTích nói xong, bất chấp mệt mỏi, đivề hướng đảo nhỏ. Liễu Nhược Sương đitheo đằng sau. Nàng cảm thấy biển cả thật đáng sợ. Cho dùđứng ởbờ biển vẫn cảm thấy sự đáng sợ của nó.

-Nhược Sương, hòn đảo này đã cóngười tới thì phải. Emxem, córất nhiều vết cắt trên thân cây. Mà xemdấu vết, thì thời gian cóvẻ không lâu.

Hàn VũTích nhìn mấy vết chém còn mới, không khỏi nói.

-Mong trên đảo không có DãNhân. Nếu cóthì thật đáng sợ.

Liễu Nhược Sương cũng phát hiện ranhững vết cắt này, kinh hoàng nói.

-Không biết, nhưng những vết chém không dài lắm, chắc làkhông phải là DãNhân. Nếu như bị DãNhân bắt được, còn không bằng nhảy vào trong nước biển. Chỉ làthuyền của chúng tađã bị chìm.

Tuy lời của Hàn VũTích cóvẻ như bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng losợ bất an.

- Cóthể haykhông làhòn đảo trong tiểu thuyết Robinson?

Liễu Nhược Sương bỗng nghĩ rađiều này.

-Chắc không phải, hòn đảo của Robinson sao cóthể nhỏ như vậy…

Hàn VũTích biết hòn đảo này không quan hệ gìvới lời của Liễu Nhược Sương, nhưng vẫn cóchút lolắng.

Đột nhiên Hàn VũTích đứng lại.

-Chị VũTích, làm saovậy?

Liễu Nhược Sương thấy Hàn VũTích dừng lại, còn tưởng rằng cô tabị thế nào.

…..

Mấy ngày nay, Lâm Vân rất sốt ruột tìm tòi. Tính từ lúc rời thuyền của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao để tìm VũTích đã làmười bangày rồi. PhiVân Trùy cũng đã bị rạn nứt rất nhiều. Đành phải thu PhiVân Trùy vào trong Tinh Giới, rồi lấy ramột ván gỗ, đilên đó, tiếp tục tìm tòi. Tuytốc độ nhanh hơn đithuyền, nhưng lại chậm hơn PhiVân Trùy rất nhiều.

Mấy ngày nay, thời tiết không ngừng thay đổi. Mưa tolại đến bão lớn, sóng biển gào thét liên tục, Lâm Vân lolắng không biết VũTích chỉ ngồi trên conthuyền nhỏ như vậy cóthể chống đỡ nổi sóng biển đập không?

Tuy rất sốt ruột, nhưng vẫn phải tiếp tục đikhắp nơi trên biển tìm tòi.

-Chị VũTích, chị làm saovậy?

Liễu Nhược Sương thấy Hàn VũTích đứng bất động, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, không khỏi thắc mắc.

Hàn VũTích không trả lời, màsờ lên cái vòng cổ. Rồi đột nhiên bước nhanh đivề phía một ngọn núi. Liễu Nhược Sương thầy thế đành phải đitheo sau.

Hàn VũTích đithẳng tới một hang trên núi, rồi không chút dodự chui vào. Cái hang không lớn, chỉ rộng có10m2. Hàn VũTích nhắm mắt lại, vuốt vuốt đống cỏ khô ởtrong hang động, thần sắc rất quái lạ. Nàng rõràng cảm thấy khí tức của Lâm Vân ởđây. Cảm giác đó rất giống khiđeo chiếc vòng cổ. Vừa rồi khiđến khuvực xuất hiện khí tức của Lâm Vân, chiếc vòng lại phát nhiệt.

Lâm Vân đã từng tới đây sao? Đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người, ởtrên vách hang cómột hàng chữ, Hàn VũTích đọc quamột lượt, nước mắt đã rưng rưng:

“Tôi bị lạc ởchỗ này, chỉ còn hơn một tháng nữa làtới thời điểm gặp vợ của mình. Không biết hòn đảo ởchỗ nào, mấy tháng rồi cũng không cóthuyền đingang qua. Tôi rất nhớ nàng, muốn được gặp lại nàng. Nhẫn kết hôn tôi còn chưa cóđeo vào ngón taycủa nàng ấy.”

Phía dưới không khắc chữ. Hàn VũTích dọc theo ánh sáng nhàn nhạt, nhìn phía cuối cùng cóthêm hàng chữ:

“Vũ Tích, emphải chờ anh, anhnhất định sẽ quay trở lại. Lâm Vân.”

Hàn VũTích vuốt những chữ khắc trên tường, không nói một lời chỉ lặng lặng ngồi dựa vào hang động.

Loading...

Xem tiếp: Chương 252: Tiếng Thét Gào

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Quân Mạc Vũ

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 28


Một Ngày Cho Một Đời

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 12


Yêu Em Anh Dám Không?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 30


7 Ngày – Thất thiên

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 7