- Anhấy làmột thiếu gialắm tiền nhiều của, về sauthì lụi bại. Sau khibọn chị kết hôn, mỗi ngày chị đều đilàm…Khi đilàm về, thì anhấy đều đã làm xong cơm tối chờ chị về nhà…
Liễu Nhược Sương cảm giác Hàn VũTích không phải nói chomình nghe. Nhưng nàng vẫn ngạc nhiên khiHàn VũTích kể như vậy. Theo như lời của Hàn VũTích,, thì chồng của chị ấy chẳng phải làmột trạch namkhông cócông việc làm, phải để vợ nuôi sống sao? Một người chồng như vậy, màHàn VũTích còn nhớ mãi không quên?
-Hiện tại nhớ tới, chị mới phát hiện khoảng thời gian đó làkhoảng thời gian chị hạnh phúc nhất. Chị không muốn giàu cógì, không muốn sống thật lâu, chị chỉ cần ởbên anhấy làđược…
Hàn VũTích nói tới đây thì đã trở thành tiếng thì thào.
-Chị VũTích, chị không saochứ?
Liễu Nhược Sương cảm thấy Hàn VũTích cóchút kỳ quái, vội vàng laynàng hỏi.
- À,chị không sao, chị chỉ làđang nhớ anhấy thôi…
Hàn VũTích nói tới đây thì không nói thêm nữa. Ôm haiđầu gối, nhìn chằm chằm vào mặt biển mênh mông vôtận.
-Kỳ thật, vôluận chồng chị làdạng người nào, nhưng chị đã cómột người yêu chị. Còn em, emphỏng chừng cả đời này mình sẽ không tìm được một người mình thích, hay làngười yêu emsâu sắc. Cứ như vậy côđơn cả đời cũng được. Cólẽ, chết trên biển rộng này cũng làmột chuyện tốt.
-Chỉ là cómột tâm sự vẫn chưa được giải. Một mực khiến cho emkhông antâm. Nói không chừng, sau khichết, em cóthể bị đày xuống địa ngục vìsự tham lam…
Liễu Nhược Sương nhìn Hàn VũTích đang tưởng niệm người chồng, đột nhiên cóchút hâm mộ.
Hàn VũTích kỳ quái nhìn Liễu Nhược Sương, một nữ nhân như vậy cũng cótính tham lamsao?
Thấy ánh mắt của Hàn VũTích kỳ quái nhìn mình, Liễu Nhược Sương cóchút thất thần cười cười, tiếp tục nói:
- Emchính làtổng giám đốc của công tydược nghiệp Liễu thị. Bởi vìDưỡng sinh hoàn của công tydược nghiệp Liễu thị trong một đêm thành danh, đã trở thành một trong những công tynổi tiếng thế giới. Tất cả mọi người đều hâm mộ công tycủa em.Thậm chí ngay cả người thân trong nhà cũng muốn cướp đoạt công ty.
-Chỉ là, công tycàng phát triển, emcàng cảm thấy không antâm. Bởi vìDưỡng Tâm Hoàn vốn không phải làsản phẩm do emsáng chế. Nhưng emlại lấy sản phẩm của người khác điđăng kýđộc quyền. Thậm chí, khingười tatung rasản phẩm, emcòn không tỉnh ngộ, tố cáo bọn họ đã ăncắp bản quyền. Về saucòn mặt dày mặt dàn cầu người ta chosản xuất hainăm.
-Nhưng hiện tại đã là hainăm rồi, mà emvẫn không cócách nào trả lại Dưỡng Tâm Hoàn chobọn họ. Bây giờ gặp chuyện như vậy cólẽ làbáo ứng.
Hàn VũTích nhìn sắc mặt hối hận của Liễu Nhược Sương, cảm giác côgái này không phải làngười xấu, liền hỏi:
-Vậy vì sao emlại muốn làm như vậy?
Liễu Nhược Sương thấy Hàn VũTích nghe mình kể màkhông thấy kinh ngạc với thân phận tổng giám đốc công tydược nghiệp Liễu thị của nàng. Trong lòng đã cảm thấy kỳ quái. Nghe Hàn VũTích hỏi, cóchút bất đắc dĩtrả lời:
-Lúc trước, vìnghiên cứu loại sản phẩm này, mà em và gia giađã thế chấp cả nhà để đầu tư. Màvài người chú và anhtrai của emđều không chịu chimột đồng nào. Cuối cùng, vìkhông đủ tiền, em và gia giaphải đikhắp nơi vaynợ. Về sausố tiền nợ càng ngày càng nhiều. Nếu như emkhông thể sản xuất thuốc Dưỡng Tâm Hoàn này, thì em và gia giathậm chí phải ngồi tù.
-Nếu một mình emthì emsẽ không để ý.Nhưng gia giađã lớn tuổi như vậy rồi, còn phải ngồi tùthì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của giagia. Emđành phải mặt dày mặt dạn yêu cầu bọn họ cho emnắm quyền sản xuất trong hainăm, để trả nốt món nợ kia. Nhưng thật không ngờ danh tiếng của Dưỡng Tâm Hoàn lại lớn nhưu vậy. Chỉ bán trong vòng một tháng, màlợi nhuận đã tăng gấp đôi lợi nhuận trong một năm trước kiacủa công ty.Lúc đấy emliền sốt ruột, muốn sớm trả lại độc quyền chobọn họ. Nhưng đã xảy ramột số chuyện.
-Tài liệu nghiên cứu của một loại sản phẩm của công ty kiađã bị trôm mắt. Nghe nói đó làsản phảm vôcùng trọng yếu của bọn họ. Thậm chí còn chết haingười bảo vệ. Emnghĩ chờ bọn họ xử lýxong chuyện này thì sẽ nói với tổng giám đốc của bọn họ. Nhưng sự việc về sauđã vượt quaquyền khống chế của em. Anhtrai vàchú bác của emđều laovào chiếm các vị trí chủ chốt của công ty,rồi dần dần cướp mất quyền lực của em. Cómấy lần emmuốn lấy độc quyền trả chocông tykia, nhưng đều bị khống chế. Lúc đó emđã không làm chủ được tài liệu độc quyền của emnữa rồi.
-Về sau emđáp ứng lời mời tham giamột hội nghị ởMĩ. Vìkhông muốn phiền lòng, nên mới tham giahội nghị đó. Sau khihội nghị kết thúc, emkhông cótrở về nước luôn, mà ở Mĩmột thời gian để yên lặng tính toán chuyện kia. Việc này nói tóm lại vẫn là do emquá tham lam màtạo thành. Nếu như lúc trước emcẩn thận điều tra, thì emsẽ không xinđộc quyền của Dưỡng Tâm Hoàn.
-Lúc đó emđã quyết định về nước, dùthông quapháp luật cũng muốn trả lại Dưỡng Tâm Hoàn chobọn họ. Tuyhiện tại công tycủa bọn họ rất cótiền, nhưng aibiết lúc đầu bọn họ đã tốn baonhiêu tiền để nghiên cứu rasản phẩm kia? Chonên emcảm thấy mình vẫn nên sớm trả lại bản quyền Dưỡng Tâm Hoàn chochủ của nó.
-Chỉ làđang lúc emchuẩn bị trở về nước, thì lại bị bắt cóc. Bọn chúng yêu cầu emphải đưa toàn bộ tưliệu Dưỡng Tâm Hoàn chobọn chúng, hoặc là ghilại một phần tưliệu khác.
Hàn VũTích sớm biết Liễu Nhược Sương bị bắt là cóliên quan tới Dưỡng Tâm Hoàn. Nhưng thật không ngờ cô talại cómột phen đấu tranh tưtưởng như vậy.
- Emkhông cần phải lolắng đâu. Cólẽ người kiacăn bản không quan tâm tới Dưỡng Tâm Hoàn.
Hàn VũTích bắt đầu đồng tình với Liễu Nhược Sương, liền dỗ dành cô ta.
-Không quan tâm Dưỡng Tâm Hoàn? Chị VũTích cóbiết giá trị vàlợi nhuận của loại thuốc này không. Nó cóthể khiến chobất kỳ một công tythuốc nào điên cuồng. Hiện tại emkhông cócách nào trở về Yên Kinh, bọn họ chắc chorằng emđã quịt nợ. Emthấy thực sự cólỗi với công tyđó.
Liễu Nhược Sương nói xong, thở dài một tiếng.
Hàn VũTích đang định nói thêm cái gì, thì đột nhiên sắc trời tối lại. Mặt biển vốn bình tĩnh bỗng nhiên nổi sóng.
-Không tốt, gió bắt đầu thổi rồi. Xem ratrời muốn mưa to, mà conthuyền nhỏ này của chúng takhông chịu được vài lần sóng đánh. Nói không chừng sóng đánh vài chục cái, thuyền mình sẽ bị chìm.
Liễu Nhược Sương vịn lấy conthuyền, khuôn mặt tái nhợt. Conthuyền từ lúc xóc nảy, đã trở nên lung lalung lay. Vốn đã chuẩn bị xong tử vong. Nhưng khiđối diện với tử vong, nàng lại cảm thấy bất lực như vậy.
Hàn VũTích cũng bắt lấy lan can conthuyền, không dám cử động. Gió càng lúc càng lớn, conthuyền càng ngày càng bị chao đảo.
Hai người không dám nói chuyện nữa. Đối mặt với cuông phong mưa bão như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Gặp phải tử vong, trong đầu của Hàn VũTích trống rỗng, chỉ cóbóng lưng của Lâm Vân. Nàng đã nghĩ tới bóng lưng này vôsố lần, bóng lưng lúc thì mơhồ, lúc thì rõràng.
Bóng lưng lúc hắn đixuống hành lang, cúi đầu đi quamình. Bóng lưng lúc mình đưa hắn tới sơn trang Hoàn Hồ. Bóng lưng lúc hắn biến mất vào trong đám đông….
Thấy Hàn VũTích ngây người, nước mắt thì chạy ràn rụa, Liễu Nhược Sương vội vàng hỏi:
-Chị VũTích, chị không saochứ?
Hàn VũTích launước mắt, nói:
-Chị không sao, chị sẽ không bỏ cuộc, chị muốn trở về bên anhấy.
Hàn VũTích nói xong, dùng sức múc nước biển tràn vào trong thuyền.
Liễu Nhược Sương nhìn Hàn VũTích, cũng làm theo, lấy mấy cái chai lọ không ngừng múc nước biển rangoài. Tuysóng biển liên tục đánh vào thuyền, nước bắn vào không ít, nhưng haingười vẫn không có ýdừng lại.
- VũTích, chị cóquen biết quen biết người này không. Không biết trithức chuyên môn của hắn tốt haykém? Nhưng cho dù trithức chuyên môn không tốt, thì cũng không liên tục bị năm sáu chục công tycự tuyệt a?Còn lấy lý dogiống hệt nhau.
Liễu Nhược Sương một bên múc nước, một bên nói chuyện. Nàng muốn dùng cách nói chuyện để át đicảm giác sợ hãi hiện tại.
-Không phải do anhấy có trithức chuyên môn kém. Chị tintưởng anhấy làngười cóbản lĩnh nhất thế giới.
Hàn VũTích nhớ lại ngày đó Lâm Vân không ngừng đitìm việc.
- A,vậy vì sao anhấy không tìm được công việc? Về sau cótìm được không?
Hàn VũTích nói người đó làngười bản lĩnh nhất thế giới, Liễu Nhược Sương đương nhiên không tin. Chỉ cóchút hiếu kỳ người kia cótìm được công tác haykhông màthôi.
-Cuối cùng cómột người quản lýnhân sự của một công tychủ động tìm anhấy. Sauđó cô tamời anhấy tới công ty cô talàm việc.
Hàn VũTích nói tới đây thì nhớ tới cônàng Trương Tuyền cóánh mắt câu hồn màbị mình mắng lần trước.
-Vậy thì tốt, bằng không cóchút khổ chongười kiarồi. Cuối cùng cũng tìm được việc làm.
Liễu Nhược Sương không biết vì saothở phào một hơi. Nàng nghe người này liên tục tìm vài chục công tycũng không tìm được công việc. Trong nội tâm cũng rất đồng tình. Cũng maykết cục coinhư làhoàn mỹ.