Lâm Vân ngồi ởghế, tuyrất mệt mỏi nhưng không cóchút buồn ngủ nào. Một mực không có tintức gìcủa VũTích, khiến hắn chẳng những sốt ruột màcòn bắt đầu sợ hãi. Sợ hãi không còn được gặp lại nàng.
Ngược lại tên râu quai nón này làm việc khiến hắn tương đối hài lòng. Tên râu quai nón cóvẻ rất hiểu ýhắn, điều khiển thuyền rất nhanh, còn đikhắp nơi tìm kiếm, chứ không phải làloanh quanh hồ lộng Lâm Vân. Quả nhiên làmột kẻ làm việc buôn bán không vốn, giỏi về nhìn mặt màbắt chuyện.
Thuyền hải tặc vừa điđược mấy tiếng, Lâm Vân đã phát hiện ramột contàu chở hàng. Trên đó cóhơn một trăm người, toàn bộ làthành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Còn cómột người đeo đồng hồ bạc trên tay.
Áp chế sự kích động trong lòng, Lâm Vân lập tức nhảy lên PhiVân Trùy, rất nhanh baytới contàu chở hàng kia. Lưu lại mấy người râu quai nón còn đang không ngừng điểu khiển tàu đikhắp nơi. Thẳng đến mấy tiếng saubọn chúng mới phát hiện làLâm Vân đã rời đi. Tên Juan thở dài một tiếng, vội vàng lái thuyền chở về hang ổ. Chỉnh chỉnh haitháng đều không dám đi ra.Trong lòng còn đang nghĩ Lâm Vân đến thuyền của mình, rồi lại rời thuyền của mình như thế nào màmình không biết. Nếu không phải đã chết vài tên thủ hạ, thì ycòn tưởng mình nằm mơ.
Hơn mười tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao bảo vệ đầu thuyền, chính đang khẩn trương nhìn xung quanh. Lâm Vân đảo mắt đã tới trước mặt bọn chúng. Không đợi mười tên này phản ứng, Lâm Vân đã lấy ramột khẩu súng ak47, bắn xối xả về bọn chúng. Ởchỗ này, Lâm Vân sẽ không sợ những kẻ này chạy trốn, nên không cần phải lãng phí tinh lực giết người. Tiết kiệm sức lực để tìm VũTích còn hơn. Hắn cũng đã biết VũTích không ởtrên conthuyền.
Nghe thấy tiếng súng, các thành viên trên thuyền đều cầm súng chạy về hướng đầu thuyền. Lâm Vân chẳng muốn nói nhiều, thấy một người bắn chết một người. Hắn đã phát hiện bên trong contàu này có haitên Hắc Băng vàmột tên chỉ huy. Chỉ cần để lại batên này hỏi han làđược rồi.
Lâm Vân một bên dùng súng xạ kích, một bên đivề hướng khoang thuyền. Bất kỳ kẻ nào gặp phải Lâm Vân đều không thể maymắn trốn thoát.
Vài phút sau, Lâm Vân đã giết chết mười tên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao. Lâm Vân dùng thần thức quét một cái, còn hơn bamươi tên thành viên đang tập trung ởmột căn phòng khá lớn. Phỏng chừng bị Lâm Vân dọa sợ, bọn chúng đều đang khẩn trưởng nhìn về cánh cửa.
Lâm Vân trực tiếp đitới cảnh cửa đó, một cước đá văng cửa, cùng lúc làtiếng súng vang lên. Lâm Vân đã cất khẩu súng kiađi, bởi vìhắn ngại tốc độ súng quá chậm, không đủ để giết ngay lập tức.
Vô số viên đạn bắn về phía cánh cửa. Bắn một lúc nhưng không nhìn thấy ai.Nhóm người này còn đang kinh nghi bất định, thì đã nhìn thấy một mảng đao ảnh trắng xóa tràn ngập cả căn phòng. Hơn bamươi tên thành viên sát thủ đều bị cắt thành từng khối. Một mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập cả căn phòng.
Chỉ còn lại batên thành viên của Hắc Thủ Băng Đao còn sống. Batên này chỉ cảm thấy toàn thân phát run, haichân như nhũn ra.
Bọn chúng đã baogiờ trông thấy một cảnh máu menhư vậy đâu. Cả căn phòng đều làtừng khối thịt bị cắt đứt, cùng với máu tươi vung vẩy khắp nơi, khiến chongười ta cócảm giác như đứng giữa địa ngục vậy.
Một lúc lâu sau, tên đeo đồng hồ màu bạc, không chống đỡ được đôi chân mềm nhũn, khắc chế mình không ngã xuống đống máu tươi, runrẩy nhìn Lâm Vân hỏi:
-Ngươi, ngươi là ai? Là maquỷ….
Người này còn chưa dứt lời, Lâm Vân đã một đao cắt đứt taycủa y. Haitên đeo đồng hồ màu đen bên cạnh, rốt cuộc không khống chế nổi sự sợ hãi trong lòng, đều đitới một bên nôn mửa.
Một mình bọn chúng đối mặt với mưa bombão đạn, cólẽ bọn chúng cũng không sợ. Nhưng trước mắt cái lòsát sinh này, còn nồng nặc mùi máu tươi, bọn chúng không thể chịu đựng được.
- Contàu của các ngươi cóphải chở một côgái tên làHàn VũTích không? Hiện tại côấy đang ởnơi nào? Chocác ngươi 30giây để trả lời. Nếu không trả lời thì các ngươi cũng giống như những mảnh vụn trên mặt đất kiavậy…
Lâm Vân lạnh lùng nhìn tên đeo đồng hồ màu bạc nói.
-Ngươi, ngươi chính làLâm Vân kia…Là ngươi một người giết chết cả tổ chức Hắc Thủ Băng Đao, màkhông phải làmột tổ chức khác?
Tên đeo đồng hồ bạc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Dùng cánh taycòn lại chỉ về hướng Lâm Vân, ngữ khí giống như làgặp phải một conquái vật vậy.
Lâm Vân lại giơ taytung một đao chém đứt chân tên chỉ huy:
-Đừng nói nhảm nhiều.
Tên chỉ huylập tức không nhịn được đau đớn màngất xỉu trên mặt đất. Lâm Vân nhìn haitên còn đang nôn mửa, lần lữa lạnh lùng nói:
- Haingười các ngươi, aibiết thì nói mau.
-Tôi biết…Hai côgái đó bị chúng tôi bắt lên contàu này. Nhưng năm ngày trước, hai côgái đó đã giết một thành viên của chúng tôi, rồi cướp lấy một conthuyền cứu nạn chạy trốn. Chúng tôi không cótruy haingười đó, màchỉ muốn mauchóng chạy trốn…
Một tên thành viên Hắc Băng nơm nớp losợ nói.
- Hai côgái đó đihướng nào?
Lâm Vân nghe được tintức của Hàn VũTích, cưỡng chế kích động trong lòng.
- Làngày thứ ba sau khichúng tôi rời cảng LosAngeles. Nhưng tới buổi sáng ngày thứ tưchúng tôi mới phát hiện ra.Vị trí cụ thể thì không rõràng lắm.
Tên này nói xong câu đó, thì Lâm Vân đã không còn hứng thú nghe tiếp. Vung taylên giết nốt bangười.
Lâm Vân đi racăn phòng, vừa định dùng một mồi lừa thiêu nốt conthuyền. Thì bỗng càm nhận được sự bađộng của linh khí. Vội vàng đitìm. Tới một căn phòng bố trí rất là xa hoathì phát hiện ramột hộp gỗ cólinh khí bađộng trong đó. Mở ra xemthì phát hiện ra baviên linh thạch.
Trong lòng Lâm Vân vuivẻ, vội vàng thuhồi baviên linh thạch này. Trong đầu suynghĩ, mình giết bọn chúng quá nhanh, bằng không cóthể hỏi cái tên đeo đồng hồ màu bạc xembọn chúng lấy đâu rasố linh thạch này. Nhưng bây giờ đã không hỏi được rồi.
Thật không ngờ ởthế giới này không thiếu linh thạch. Xem ratăng tới tuvị caohơn không còn làmộng tưởng. Thậm chí cómột ngày nào đó, mình còn cóthể xérách tinh không, trở lại đại lục Thiên Hồng.
Hiện tại việc quan trọng nhất chính là mauchóng tìm được VũTích. Sauđó giúp nàng tuluyện. Nếu cómột ngày mình cóthể tìm đủ linh thạch, đạt tới chín sao. Nói không chừng xérách không gian không còn làmộng tưởng nữa. Còn nói tới dựa vào kỹ thuật để làm được điều đó thì đúng làmột trò cười. Cho dùmình cósống lâu ởđây, khoa học kỹ thuật nơi này phát triển caonhất cũng chỉ làthăm dòmấy hành tinh xung quanh địa cầu màthôi, đitới các hành tinh xahơn thì đúng lànằm mơ.
Tuy không biết đại lục Thiên Hồng cóphải làmột hành tinh thuộc hệ Ngân Hà haykhông, nhưng Lâm Vân đoán nósẽ không gần Trái Đất. Thậm chí đã vượt quacả hệ Ngân Hà. Hiện tại Lâm Vân cũng cóthể khẳng định thế giới này cóngười TuChân. Ngay cả linh thạch vàpháp khí đều xuất hiện. Màcái thẻ trekhông cóchữ trên đó kiakhông biết dùng làm gì?
Còn có, chỗ này đã cóngười TuChân, vì saođến bây giờ rồi mình cũng không gặp được một người?
Lâm Vân lắc đầu, buông thanhững suynghĩ này. Bước lên PhiVân Trùy, baylên trời, rồi phóng một mồi lửa thiêu hủy cả contàu chở hàng. Hiện tại, tổ chức Hắc Thủ Băng Đao coinhư đã trở thành lịch sử. Mặc dùcòn hơn một trăm tên lọt lưới, nhưng tintưởng bọn chúng sẽ không dám tái tạo lại tổ chức. Bởi bọn chúng sẽ sợ mình tìm bọn chúng trả thù.
Hiện tại phải nhanh chóng tìm được VũTích. Nghe tên Hắc Băng kianói, có hai côgái. Không biết còn một người là ai.Nhưng vôluận như thế nào, VũTích đang sống trên một cái conthuyền nhỏ, phiêu bạt trên biển như vậy, là vôcùng nguy hiểm.
………..
Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương đã phiêu bạt trên biển được bảy ngày. Tuy haingười đã tiết kiệm đồ ăn vàthức uống, nhưng số lương thực còn lại vẫn không còn nhiều lắm. Huống hồ lênh đênh một tuần trên biển như vậy, haingười đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Khuôn mặt trắng bệch vìtiều tụy.
Hàn VũTích tuluyện quacông pháp, lại được Lâm Vân cải thiện về thể chất, nên tốt hơn chút. Liễu Nhược Sương thì đã không chịu nổi. Haingười cũng biết, thêm bangày nữa,, màkhông gặp được conthuyền nào điqua, thì haingười chỉ có conđường chết.
Huống hồ, hiện tại chỉ cần vôtình gặp phải thời tiết ácliệt, thì haingười còn chết nhanh hơn.
Hàn VũTích rất khát vọng được gặp lại Lâm Vân. Nàng vàLâm Vân mới ởbên nhau được vài ngày lại tách ra. Màlần này cóthể gặp lại được hắn haykhông cũng làkhó nói.
Hai người đều buông tha choviệc chèo thuyền. Để cho conthuyền này trôi điđâu thì trôi.
-Chồng của chị làm nghề gìvậy?
Trải quamấy ngày cùng chung hoạn nạn trên một contàu nhỏ, thái độ của Hàn VũTích đối với Liễu Nhược Sương đã cải thiện không ít. Vừa nghe Liễu Nhược Sương hỏi vấn đề này, Hàn VũTích đột nhiên nhớ tới từng kỷ niệm với Lâm Vân lúc trước.