Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 255: Sợ Hãi

Chương trước: Chương 254: Kỳ Quái



-Nhược Sương, emđừng tức giận, chồng chị không phải làloại người khẩu thị tâm phiđâu (Mồm nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo). À, mà emchưa giới thiệu haingười nhỉ. Đây làLiễu Nhược Sương, làtổng giám độc của công tydược nghiệp Liễu thị.

Hàn VũTích vội vàng giảng hòa.

-Dưỡng Tâm Hoàn làcủa công tydược nghiệp Liễu thị?

Lâm Vân caumày hỏi.

-Thực xinlỗi, khi emtrở về sẽ trả lại độc quyền Dưỡng Tâm Hoàn chocông tycủa anh.

Trong lòng Liễu Nhược Sương xấu hổ vôcùng. Mình rõràng lại lấy Dưỡng Tâm Hoàn của hắn mang điđăng kýđộc quyền chomình.

-Được rồi, emđã giúp VũTích rất nhiều. Anh coinhư thiếu emmột phần tình. Chỉ cần emtrả lại quyền sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn chocông ty,thì anhsẽ không truy cứu.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không vìmột chuyện nhỏ nhặt đó màlàm khó Liễu Nhược Sương.

Huống hồ là dohắn tiết lộ Dưỡng Tâm Hoàn rabên ngoài. Chỉ cần cónhững lời này của Liễu Nhược Sương làđủ rồi. Nếu như đối phương không chịu nhận, Lâm Vân sẽ nghĩ mọi biện pháp để đưa nótrở về. Bởi vìđó làđồ vật của hắn, tuyhắn phạm sailầm trước, giúp đối phương thuđược lợi nhuận. Nhưng nếu đã biết, hắn sẽ thuvề bằng được, chứ không có lý do gì chongười khác hưởng.

Nghe Lâm Vân không truy cứu trách nhiệm, Liễu Nhược Sương mới thở phào một hơi. Nàng chỉ sợ Lâm Vân muốn nàng bồi thường rất nhiều tiền. Mặc dùnàng cóthể không bồi thường, nhưng lương tâm của Liễu Nhược Sương lại không chophép nàng làm vậy.

Thấy hào khí cóvẻ trầm mặc, Lâm Vân nói:

- Emgọi điện thoại trở về báo bình anđi.

Nói xong, Lâm Vân lấy chiếc điện thoại đưa choLiễu Nhược Sương. Liễu Nhược Sương tiếp nhận điện thoại, đột nhiên cảm thấy thương tâm. Người màquan tâm tới mình nhất, chắc chỉ có gia gia màthôi.

- VũTích, emkhông cần lolắng, anhđã gọi điện thoại thông báo chomọi người rằng anhđã tìm được emrồi. Còn có, lúc trở về emsẽ rất kinh hỉ cho màcoi.

Lâm Vân thấy Hàn VũTích muốn nói cái gìđó, vội vàng nói trước.

Những ngày tiếp theo, Lâm Vân đào thêm haicái hang trên vách núi. Cũng mayngọn núi này khá lớn. Một cái hang để đầy nồi bát, dùng làm phòng bếp. Hiện tại chỉ cóthể dùng củi để đun. Lâm Vân quyết định lúc trở về phải mang thêm một cái bếp ga dãngoại.

Phòng kiathì đào rộng hơn, rồi để giường của Hàn VũTích trong đó.

Lúc Lâm Vân đào hang, haingười đều đứng ở xa xa.Đợi Lâm Vân đào xong, khitới mới hát hiện trong cái hang đều cóđầy đủ các thiết bị phòng bếp. Đặc biệt còn cómột cái giường vàchăn mền nữa.

-Cái này…

Liễu Nhược Sương ngây dại, nhứng thứ này lấy từ đâu ravậy? Chẳng lẽ chồng của Hàn VũTích làmột thầy phù thủy sao? Hơn nữa hắn làm cách nào màđào hang nhanh như vậy?

Hàn VũTích biết bản lĩnh của Lâm Vân rất lớn, nhưng vẫn bị những thứ này làm chorung động. Mà rõràng lúc Lâm Vân tới không thấy mang theo đồ đạc gìcả. Nhưng nàng không hỏi hắn, nàng tintưởng Lâm Vân sẽ nói chomình biết.

-Cái hang ngoài này thì cho haingười ở, anhsẽ cái hang cũkia. Phòng bếp thì giao cho haingười. Gạo vàđồ giavị anhđều để sẵn ởđó rồi. Hiện tại anhcần dùng thời gian một tháng để nghi ngơi. Chờ anhkhỏe lại thì anhsẽ đưa các emtrở về.

Sở dĩLâm Vân lấy những vật này ra, là vì dù saolúc trở về,, Liễu Nhược Sương cũng biết mình cóthể bay. Còn không bằng lúc này cho cô tabiết một chút.

-Chính là, em…

Hàn VũTích muốn ởmột chỗ với Lâm Vân,, nhưng khinhìn thoáng quaLiễu Nhược Sương, thì lại thôi.

- VũTích, em rađây một lát.

Lâm Vân thừa dịp Liễu Nhược Sương còn đang sửng sốt, liền kéo Hàn VũTích sang một bên, sauđó cầm taynàng, vận chuyển tinh lực thăm dò.

- VũTích, emđã luyện tới Luyện Khí một tầng rồi?

Lâm Vân ngây ngẩn cả người, không ngờ tốc độ tuluyện của VũTích lại nhanh như vậy.

- Emkhông biết, chỉ làcảm thấy sau khi tuluyện công pháp anhdạy, cơthể khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa thị lực còn rất tốt. Đây làmột tầng à?

Hàn VũTích nghe Lâm Vân nói việc tuluyện rất khó, nhưng mới hơn mười ngày mình được đã được một tầng rồi?

- Em cómang theo viên linh thạch không?

Lâm Vân hỏi.

-Không, emđể ởnhà rồi.

Hàn VũTích vội vàng trả lời. Nàng còn tưởng Lâm Vân muốn dùng linh thạch, màmình lại không mang theo.

-Không sao, anhcòn rất nhiều. Emcứ tập trung mà tuluyện đi, lần này anhkiếm được rất nhiều linh thạch.

Nói xong, lấy ramột viên linh thạch đưa choHàn VũTích.

- Anhmuốn tuluyện trong một tuần. Một tuần này nếu không cóchuyện gìquan trọng thì đừng gọi anh. Mànếu cóchuyện quan trọng thì phải lập tức gọi anhđấy nhé.

Hiện tại Lâm Vân muốn điều trị vết thương chotốt, còn thử xem cótiến lên được hai saokhông? Nếu như tuluyện tới haisao, thì hắn cóthể tusửa lại được PhiVân Trùy. Hoặc làkhông có PhiVân Trùy, thì hắn cóthể baylượn trên không.

-Còn việc ănuống?

Hàn VũTích sững sờ, chẳng nhẽ nhịn đói một tuần sao?

-Không cóvấn đề gìđâu. Việc tuluyện của anhvốn làdựa vào linh khí để cung cấp năng lượng. Huống hồ, nếu đói bụng anh cóthể ănchút lương khô.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Hàn VũTích vẫn cảm thấy không nỡ. Nhưng nàng biết còn nhiều thứ của hắn màmình không hiểu.

Kế tiếp Lâm Vân bắt vài chục con cáđưa choHàn VũTích, còn mình thì đivào trong hang tuluyện.

-Chị VũTích, emthấy thật làkỳ quái, chồng của chị lấy đâu ranhiều đồ đạc như vậy? Còn có, anhấy đến đây bằng cách nào?

Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân rất thần bí.

- Cómột số chuyện của anhấy, chị cũng không rõlắm. Tuynhiên chị nghĩ về sau anhấy nhất định sẽ nói chochúng ta.Chỉ làchuyện này rất thần kỳ, embiết thì đừng nói với aikhác nhé.

Hàn VũTích biết làkhông thể lừa dối Liễu Nhược Sương nên đành dặn dònhư vậy.

-Vâng, embiết rồi.

Liễu Nhược Sương thấy Hàn VũTích nói trịnh trọng như vậy, vôi vàng gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng đã biết Lâm Vân không phải làngười bình thường. Một người bình thường thì không thể sáng chế ra baloại thuốc nghịch thiên như vậy được.

Buổi tối, tuyHàn VũTích vàLiễu Nhược Sương ởchung một cái hang, nhưng haingười vẫn thấy sợ hãi. Bởi ở xa xathỉnh thoảng truyền tới đủ loại tiếng kêu. Hoặc làgió biển thổi vào cái hang, vang lên những tiếng xoàn xoạt.

Lúc haingười còn ởtrên biển, thời khắc đều lolắng thuyền sẽ bị lật. Thể xác vàtinh thần rất làmệt mỏi, nên nếu đã nằm ngủ thì ngủ rất say. Hiện tại đã anđịnh nằm trên giường ấm áp, nhưng nghe những tiếng kêu bên ngoài lại sợ hãi khó ngủ.

-Chị VũTích, chị nói xem ởđây có maquỷ haykhông? Emthật sự không dám tưởng tượng, nếu cứ như vậy, dùmười ngày chúng tacũng không chịu được.

Liễu Nhược Sương muốn thông quanói chuyện để giảm bớt sợ hãi trong lòng.

-Chị cũng không biết. Kỳ thực chị cũng rất sợ, nếu không phải Lâm Vân đang cóviệc bận, thì chị rất muốn tới chỗ của anhấy.

Hàn VũTích nói ralời trong lòng của mình.

-Còn emthì sao?

Liễu Nhược Sương nghe Hàn VũTích nói vậy thì rất lolắng. Nếu VũTích đisang bên ởcùng với chồng của chị ấy, thì mình chỉ còn lại một mình ởchỗ này. Vậy thì không phải càng thêm sợ hãi sao?

Tuy Lâm Vân không muốn nghe các nàng nói chuyện, nhưng cái hang của haingười cách cái hang của hắn chỉ cómột tầng đá mỏng. Chonên khi haingười nói chuyện, hắn đều nghe thấy rõràng.

Đành phải thở dài một tiếng, đứng dậy đitới cái hang của Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương.

- Là ai?

Nghe thấy tiếng cửa gỗ vang lên, Liễu Nhược Sương liền nổi dagà, Hàn VũTích cũng chuẩn bị gọi Lâm Vân.

- Làanh. Mà lá gancủa các emnhỏ thật đấy. Thật không biết saocác em cóthể trải quamười ngày trên biển?

Lâm Vân nói xong rồi đivào.

Hàn VũTích trông thấy làLâm Vân liền laotới ômcổ hắn. Trái timđập thình thịch cũng đã bình tĩnh lại. Liễu Nhược Sương thì không thể làm như Hàn VũTích, nhưng thấy làLâm Vân vào, cũng thở phào một hơi. Hồn nhiên quên mất nơi này làchỗ ngủ của congái, Lâm Vân không nên vào.

-Lâm Vân, emnghĩ….

Liễu Nhược Sương nói tới đây, thì không biết nói gìnữa.

-Không cần phải suynghĩ nhiều đâu. Hôm naycứ ngủ tạm như vậy đi. Ngày mai anhsẽ đóng cái hang này lại, rồi đào thông cái hang này với cái hang của anh.

-Hiện tại đingủ đi, tối nay anh ởchỗ này canh cho.

Lâm Vân đau lòng lão bàcủa mình phải phiêu bạt trên biển hơn mười ngày. Nên muốn chonàng thoải mái nghỉ ngơi.

-Nếu không, anhcũng lên giường này ngủ. Cái giường khá rộng, bangười chúng tacũng cóthể nằm vừa.

Hàn VũTích nói xong, kéo Lâm Vân lên giường.

Liễu Nhược Sương thấy thế, rõràng không đưa ra ýkiến phải đối. Mà xêdịch vào trong. Ýtứ rất rõràng, không thèm để ýLâm Vân ngủ ởđây một đêm.

-Không cần đâu, anh tuluyện ởhang này một đêm cũng được.

Lâm Vân nói xong, ngồi xuống một cái ghế.

Hàn VũTích thấy thế cũng không níu kéo Lâm Vân lên giường nữa. Dù saotrên giường còn cóNhược Sương. CóLâm Vân ởđây, không còn sợ hãi, hai côgái rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

Nhiều ngày không được ngủ yên giấc. Một giấc ngủ này haingười ngủ rất ngon.

Lâm Vân tuluyện được vài tiếng, cảm giác tinh lực khôi phục không ít. Nhưng thần sắc lại khốn đốn. Bởi đã lâu rồi hắn cũng không được ngủ một giấc yên ổn. Cuối cùng làghé vào đầu giường của Hàn VũTích, rồi ngủ mất.

Buổi sáng khiHàn VũTích tỉnh lại, phát hiện Lâm Vân nghé vào giường mình nằm, nhẹ nhàng vuốt vekhuôn mặt của hắn. Lúc này Liễu Nhược Sương cũng đã tỉnh, đành phải giả vờ ngủ tiếp.

Loading...

Xem tiếp: Chương 256 (1): Tên Đạo Sĩ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hoa Tuyết

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 7


Buông Bỏ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 1


Bối Lạc Gia Tác Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 42


Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12