Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 256 (1): Tên Đạo Sĩ

Chương trước: Chương 255: Sợ Hãi



Lúc Hàn VũTích vuốt khuôn mặt của Lâm Vân, thì hắn liền tỉnh. Vội đứng lên nói:

- Tí hai em rangoài đợi một lúc, để anhđào thông haicái hang.

Thấy Lâm Vân đã đi rangoài, Liễu Nhược Sương vội vàng ngồi dậy, nhìn Hàn VũTích, đùa giỡn nói:

-Mới sáng sớm haivợ chồng đã buồn nôn như vậy, thật sự làkhông nhìn được.

Bởi vì ởcùng với Liễu Nhược Sương một thời gian dài, haingười đã sớm quen thuộc. Hàn VũTích cũng biết Liễu Nhược Sương thích nói đùa, không dodự nói:

-Nhìn không được làtốt nhất. Nếu không buổi tối hôm nay cho emngủ một mình ởđây, chị sang chỗ lão công ngủ.

-Đừng bàchị…

Nghe Hàn VũTích nói như vậy, Liễu Nhược Sương vội vàng đứng dậy phản đối. Không dám trêu trọc hainữa. Trong lòng thì buồn bực, cólão công lànhư vậy đấy.

Lâm Vân thấy haingười rangoài tìm thức ăn, liền trở lại cái hang lớn, thutoàn bộ đồ vật vào trong Tinh Giới. Rồi đào thông hai cáhang. Lại phong bế cái hang lớn này lại.

Như vậy haicái hang đã thành một cái hang rộng. Lâm Vân vìkhông muốn haingười quấy rầy việc tuluyện của mình, liền cô ýlàm một cánh cửa gỗ ngăn cách. Như vậy khi haingười đi ra đivào cũng không ảnh hưởng tới mình.

Lâm Vân làm xong chỗ này, thì Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương cũng đã vất vả làm xong bữa sáng. Liễu Nhược Sương nhìn cái hang mới kia, không khỏi tắc lưỡi, thầm tán thưởng với tốc độ làm việc của Lâm Vân.

Hai người cũng rất hài lòng với cái hang mới này. Chủ yếu làLâm Vân tách thành haicăn phòng, không ảnh hưởng lẫn nhau. MàLâm Vân ởngay bên cạnh, như vậy haingười không cần phải sợ bóng sợ gió nữa.

Ăn cơm sáng xong, Lâm Vân đưa chomỗi người một cái đèn mỏ. Về phần Dạ Minh Châu, do cócái đèn mỏ rồi, nên Lâm Vân không muốn lấy ra,kích thích tưtưởng của haingười.

Kế tiếp làLâm Vân chữa thương và tuluyện.

Một tuần sau, Lâm Vân đã triệt để khôi phục tinh lực vàchữa trị xong thần thức. Lúc này mới đi ra.

Thấy Lâm Vân đi ra,Hàn VũTích rất là caohứng, vội vàng đưa thức ăn chohắn ăn.

Liễu Nhược Sương yên lặng không nói gì. Trải quamột tuần lễ này, nàng dường như đã minh bạch điều gìđó. Cóvẻ như Lâm Vân không phải người bình thường. Thậm chí ngay cả Hàn VũTích, mỗi ngày cũng ngồi ởtrên giường tuluyện.

Nàng đã từng hỏi Hàn VũTích, nhưng Hàn VũTích chỉ nói làlão công của chị ấy muốn chị ấy làm như vậy. Về sausẽ tốt chothân thể. TuyLiễu Nhược Sương rất muốn hỏi đây làcông pháp dưỡng sinh gì, nhưng lại không tốt hỏi.

Nàng chorằng đây chỉ làmột loại khí công dưỡng sinh gìđó. Nếu Hàn VũTích không muốn nói, thì nàng cũng không để ý.

Mỗi ngày Lâm Vân chỉ tập trung vào tuluyện. Ngẫu nhiên thì đi rangoài ăncơm, hoặc làcùng haingười chơi đùa trên bờ biển, rồi xuống nước bắt cá. Một tháng này, trôi quacũng thoải mái và vuivẻ.

Ở cùng Lâm Vân một thời gian dài như vậy, Liễu Nhược Sương dần dần tinlần trước Lâm Vân không phải cố ý vêngực của mình. Tuyvẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải làngười bình thương, thậm chí cóthể đitrên mặt biển.

Chuyện này tạo chonàng rung động rất lớn. Trong lòng suynghĩ, cóphải nếu Hàn VũTích tuluyện xong cũng cókhả năng như vậy không. Liễu Nhược Sương rất làhâm mộ, cómấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được. Nàng làmột người biết điều. Nếu Hàn VũTích muốn nói, thì đã nói từ sớm rồi.

Chỉ làkhông biết, Lâm Vân nói haitháng sausẽ mang các nàng rời đi, làdùng phương pháp gì? Tới nơi nayđã lâu như vậy rồi, còn chưa thấy một conthuyền nào đingang quađây.

Đã vài ngày Lâm Vân không đi rangoài, nhưng Hàn VũTích không hề cóchút lolắng nào. Bởi vìđây không phải làlần đầu tiên Lâm Vân làm vậy. Nhưng khihắn bế quan tới ngày thứ sau, Hàn VũTích cóchút lolắng. TuyLâm Vân đã dặn dòqua, nhưng nàng vẫn chủ động đitới nhìn mấy lần.

Lâm Vân vẫn đang tuluyện, sử dụng linh khí làtừ những mảnh vụn linh thạch. Lần này hắn đã tuluyện liên tục năm ngày. Tuvị đã làmột saohậu kỳ điên phong. Hôm naymuốn đánh sâu vào haisao.

Số mảnh vụn linh thạch màLâm Vân lấy được từ Thập Bát LíTrang gộp lại cũng được hơn một trăm viên. Mặc dù làbị nát, nhưng không hề ảnh hưởng tới linh khí bên trong nó.

Tuvị một saođỉnh cao,, Lâm Vân không đình chỉ hấp thulinh khí. Tiếp tục hấp thunhững mảnh nhỏ linh thạch. Bởi vì cólinh khí đầy đủ, đã kích thích các tinh lực từ các kinh mạch vàcác huyệt đạo, tạo thành chân khí trong Tinh Vân.

Những chân khí này để càng lâu thì càng nhiều. Rất nhanh đã tới mức giới hạn. Cảm giác đó như đánh sâu vào các huyệt của Lâm Vân. Không ngừng thúc đẩy tạp chất trong người của Lâm Vân rangoài.

Oanh một tiếng, một tiếng nổ vang lên trong đầu của Lâm Vân rồi chấn động toàn thân. Trong nháy mắt trở nên bình thường. Lâm Vân lập tức cảm nhận được tinh thần vàtinh lực của mình đều tăng lên gấp chục lần. Toàn bộ khung cảnh xung quanh đều trở nên cực kỳ rõràng.

Nhìn nhìn tạp chất chảy rabên ngoài, Lâm Vân biết tuvị của mình đã tăng lên haisao.

Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực bành trướng toàn thân, thậm chí còn vang lên tiếng rung động từ xương cốt. Một lúc lâu mới trở lại binh tĩnh lại. Lâm Vân đứng lên, hiện tại hắn cảm thấy duhành trong vũtrụ đã không còn làmộng tưởng nữa rồi. Lâm Vân nhịn không được, thét dài một tiếng. Trong tiếng theo dài mang theo hào tình vạn trượng, chỉ muốn phá không màđi.

-Chị VũTích, làtiếng kêu gào của chồng chị.

Liễu Nhược Sương vàHàn VũTích đang nhặt vòsỏ trên bờ biển, nghe thấy vậy đều cả kinh.

Hàn VũTích không chút dodự chạy về hang, Liễu Nhược Sương cũng vội vàng đuổi theo.

Rất xađã thấy Lâm Vân đứng ởcửa hang, sừng sững đứng thẳng. Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân đẹp trai thêm không ít. Saolại thế nhỉ, chẳng lẽ làảo giác? Lâm Vân đứng ởđó thật không giống như người phàm trần vậy, thậm chí còn như muốn baylên trời. Cảm giác thật kỳ quái.

Hàn VũTích cũng đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, trong mắt chỉ có nhutình vôhạn.

- Anh đitắm một lát

Lâm Vân nhìn haingười, cười một tiếng, chạy về phía cái hồ để tắm rửa.

-Chị VũTích, sao emcảm thấy lão công của chị hình như đẹp trai hơn thì phải? Emcòn cảm thấy anhấy giống như một vị thần tiên, muốn baylên trời. Cảm giác này thật làkỳ quái.

Liễu Nhược Sương nhìn Hàn VũTích, hỏi.

Hàn VũTích không trả lời, nàng giống như nhớ lại cái gìđó. Liễu Nhược Sương đành phải nói tiếp:

-Chị VũTích, kỳ thật đôi khichị cũng cho emcảm giác này. Chỉ làkhông mạnh mẽ như chồng của chị màthôi. Rốt cuộc haivợ chồng chị làm saolàm được như thế?

Hàn VũTích chỉ mỉm cười nói:

-Để chị đi xemLâm Vân.

Nói xong, cũng chạy về cái hồ.

Liễu Nhược Sương ngơ ngác nhìn Hàn VũTích chạy đi, không đuổi theo. Đột nhiên trong lòng nó cómột cảm giác khác lạ. Nàng đã từng nhìn thấy vôsố vợ chồng ânái, nhưng đều không cócảm giác như đôi vợ chồng này. Đôi vợ chồng này chonàng cảm giác rằng, người nào cũng cóthể hysinh mọi thứ vìđối phương vậy.

Lâm Vân chính đang tắm, trông thấy Hàn VũTích chạy tới, vội vàng laukhô người, mặc một bộ quần áosạch sẽ rồi mới đilên. Hàn VũTích chạy tới trước mặt của Lâm Vân, chỉ là ômchặt hắn, tựa vào trong ngực, không nói một lời.

-Còn cóvài ngày nữa là anh cóthể đưa emtrở về.

Lâm Vân vuốt mái tóc của Hàn VũTích, ôn nhunói.

-Vâng.

Kỳ thực Hàn VũTích không hề để ý cóthể trở về haykhông. Nàng chỉ cần ởbên cạnh Lâm Vân làđược.

Thật lâu saunàng mới ngẩng đầu hỏi:

- Emthấy một tấm ảnh, cóhình của anh và VũĐình, giống như đang ởtrong một khurừng rậm…

Bởi vìLâm Vân một mực tuluyện, màlúc đi rathì cóLiễu Nhược Sương bên cạnh, nên nàng vẫn chưa hỏi. Đến hiện tại chỉ có haingười nàng mới đưa ranghi vấn.

Lâm Vân nghe Hàn VũTích nói vậy, liền nhớ tới chuyện ởrừng rậm Amazon. Cũng không có ýdấu diếm Hàn VũTích, liền kể lại câu chuyện rồi hỏi:

- Emnhìn thấy ảnh chụp đó ởđâu?

Việc Lâm Vân cứu giúp emgái của mình, Hàn VũTích không cónửa điểm bất mãn. Nàng biết Lâm Vân làm vậy là vìmình. Thật sự làủy khuất chohắn. Nàng không trả lời Lâm Vân, màđột nhiên ômlấy cổ hắn, rồi trao chohắn một nụ hôn.

Liễu Nhược Sương đang đitới, trông thấy đôi vợ chồng này tình tứ hôn môi như vậy, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng chạy về bãi biển.

Thật lâu sau, haingười mới tách ra,Hàn VũTích đang muốn nói chuyện thì Lâm Vân đã cười nói:

-Kỳ thuật hôn môi của emcàng ngày càng tốt.

Hàn VũTích nghe vậy, xấu hổ cù cùLâm Vân một cái, mới nói ảnh chụp kia là dobọn bắt cóc lấy ra chomình xem. Hơn nữa, bọn chúng còn đang có ýtìm VũĐình để hỏi về linh thạch.

Lâm Vân nghe Hàn VũTích nói vậy, không khỏi nhíu lông mày lại. Những người kiathông quacái đồng hồ, chụp được ảnh mình và VũĐình, cũng không có gìkỳ lạ. Nhưng những người này rõràng lại đang tìm Hàn VũĐình. Chuyện này rõràng không liên quan tới Hàn VũĐình, vậy thì bọn chúng tìm Hàn VũĐình làm gì?

Vừa lúc đó, từ phương xavang lên tiếng thét chói taicủa Liễu Nhược Sương. Lâm Vân nghe thấy vậy, vội vàng ômHàn VũTích chạy tới.

Loading...

Xem tiếp: Chương 256 (2): Tên Đạo Sĩ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

50 Sắc Thái

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 102


CMN Đời Đại Học!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Tình Yêu À, Để Sau Nhé!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29



Thập Tam Phân Tử Thần

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 20