21 Tháng Mười Một, Bắc Mạc đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm. Thượng tướng quân Tắc Doãn vào cung, xin Bắc Mạc vương ình được từ quan. “Sao lại đường đột như vậy?” Bắc Mạc vương không còn lòng dạ thưởng tuyết, quay phắt sang nhìn Tắc Doãn vẻ kinh ngạc.
22 Tháng Mười Một, Bắc Mạc đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm. Thượng tướng quân Tắc Doãn vào cung, xin Bắc Mạc vương ình được từ quan. “Sao lại đường đột như vậy?” Bắc Mạc vương không còn lòng dạ thưởng tuyết, quay phắt sang nhìn Tắc Doãn vẻ kinh ngạc.
23 Đường đường là Đông Lâm Trấn Bắc vương, mãnh tướng vô địch trên sa trường, giờ Sở Bắc Tiệp lại bại trận trước Bạch Sính Đình không màng sống chết. Đã không cam tâm, lại càng ấm ức.
24 Sở Bắc Tiệp đến thành đô trong ánh nắng chan hòa của buổi sớm mai. Từ xa nhìn lại, bức tường thành cao vút uy nghiêm hùng vĩ như quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
25 Biệt viện ẩn cư giữa vùng núi non, yên bình tựa tiên cảnh chốn trần gian. Đám cận vệ canh giữ bên ngoài, thị nữ hầu hạ bên trong, đều là các nam nữ trẻ tuổi.
26 Trời đã sáng rõ, gió Bắc thét gào, may mắn là mặt trời đã xuất hiện sau tầng mây, tiết trời cũng ấm áp hơn vài phần. Đã hái được đầy một vò hoa mai, sáng nay vừa dậy, Sính Đình cho thêm rượu Thiệu Hưng, đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, cười nói: “Thêm chút ngũ hương thảo[1] có lẽ sẽ tốt hơn.
27 Đám binh sĩ dàn trận sẵn sàn nghênh địch, các thị nữ nín thở chờ đợi. Biệt viện ẩn cư to rộng là thế, vậy mà chỉ trong một ngày đã trở nên lặng lẽ, thiếu cả tiếng kêu quen thuộc của bồ câu đưa thư, yên tĩnh đến chết chóc.
28 Mạc Nhiên đáp: “Tuy Hà Hiệp hứa trước mồng Sáu sẽ không xuất binh, nhưng chúng ta không thể lơ là. Ta phải bố trí lại phòng ngự của biệt viện cho hợp lý”.
29 Hà Hiệp đứng trên đỉnh núi cao, chắp tay sau lưng nhìn về phía tây. Sính Đình đang ở trong biệt viện yên tĩnh đến chết chóc dưới kia, giữa gió tuyết mịt mù.
30 Trong xe ngựa của Vân Thường, ấm áp thoải mái. Biệt viện ẩn cư chìm trong biển máu đã lùi xa chẳng còn dấu tích. Sính Đình thu mình trong góc xe, chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm trăng trên trời.
31 Vân Thường. Hà Hiệp đứng sững bên bàn, thong thả đặt tập quân báo vừa đưa tới xuống, quay sang nhìn ái thê. “Công chúa không cần lo lắng. Đông Lâm chinh chiến liên miên, hao tổn rất nhiều binh lực.
32 Khi tuyết ngừng rơi, Hà Hiệp trở về phủ phò mã. Đêm qua vừa về đến nơi, sáng nay đã dậy sớm, vào cung gặp Công chúa, rồi vì việc của Đông Lâm mà bị các tướng quân vây lại ở phòng nghị sự luận đàm chiến sự, dù thân thể làm bằng sắt, Hà Hiệp cũng cảm thấy mệt mỏi.
33 Túy Cúc châm cho Sính Đình bảy cây kim, tạm thời thay đổi mạch tượng, nhưng cơ thể đã có chút không thích nghi. Đêm đến lại miễn cưỡng đàn vài khúc, tuy để dụ Công chúa Vân Thường, nhưng Sính Đình cũng hao tổn không ít sức lực.
34 Ngày đại quân Đông Lâm chính thức tiến về Vân Thường, cũng là lúc Hà Hiệp từ biệt Công chúa, từ biệt thành đô, vội vã ra biên cương. Phần lớn binh lực của Vân Thường đều đã tập trung ở biên cương đợi lệnh, chờ vị chủ soái vang danh thiên hạ, có thể cổ vũ chí khí quân sĩ, gạt đi nỗi sợ hãi Đông Lâm Trấn Bắc vương của họ.
35 Về đến vương cung, Diệu Thiên đã thấy Quý Thường Thanh đợi sẵn ở đó. “Công chúa. ” Thấy Diệu Thiên, Quý Thường Thanh cúi mình hành lễ. Diệu Thiên khẽ đáp một tiếng, rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế, hai tay day thái dương, hồi lâu mới nói: “Ta đã thăm dò Bạch Sính Đình, nàng ta quyết không về bên Sở Bắc Tiệp”.
36 Canh ba, Nam Phụng đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh vô cùng bất thường. “Ai?”, Nam Phụng nhảy dựng lên khỏi đám cỏ, hét lớn. Không lẽ lại là nữ nhân họ Bạch?Hắn vén bụi cây nhìn về phía cạm bẫy được giăng sẵn, thòng lọng đã treo lên, rõ ràng có người không cẩn thận chạm phải, nhưng chẳng thấy ai bị buộc vào đó.
37 Bôn ba mấy ngày liền, Sính Đình và Túy Cúc vô cùng mệt mỏi. Phần lớn lộ phí dùng vào việc mua sắm, chế tạo mấy thứ phòng thân, lại phải mua ngựa, mua thức ăn, ở trọ, trong túi hai người đã chẳng còn bao nhiêu.
38 Trời đất luôn biến đổi khó lường. Nắng đẹp được hai ngày, sớm nay, trời lại bắt đầu sầm sì. Mây đen dày đặc, nặng nề bao phủ cả một dãy núi. Nhìn sắc trời, Túy Cúc thở dài: “Xem ra sắp có bão rồi”.
39 Sáng sớm, muôn vàn vạt nắng màu cam xuyên qua tầng mây, tỏa ánh sáng mơ màng. Tiếng vó ngựa bất ngờ xé tan không gian tĩnh lặng, dồn dập vang lên trên con đường lớn phủ tuyết trắng xóa.
40 Vương cung Đông Lâm. “Tin vui! Tin vui, Đại vương!” Lão Thừa tướng Sở Tại Nhiên tay cầm quân báo, vội vã chạy vào tẩm cung của Đông Lâm vương, chưa vào đến cửa, tiếng hô xúc động của ông đã vang vào tận trong cung.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50