61 Trong ánh bình minh chiếu rọi, Phi Chiếu Hành dẫn theo đội quân khải hoàn trên con đường rộng lớn. Xa xa, cổng thành của thành đô Quy Lạc đã hiện ra trước mắt.
62 Gió lay rèm rủ, đình không hoang vắng Cùng một ánh trăng. Hà Hiệp ngồi một mình không ngủ. Sau bao lời khuyên nhủ, cuối cùng Hà Hiệp đã quay về ở trong vương cung Quy Lạc, nhưng khung cảnh vàng son lộng lẫy nơi đây đâu có hơn gì vương phủ Kính An chìm trong cỏ dại?Không sao đi vào giấc ngủ.
63 Thành đô Quy Lạc. Trong vương cung, người người lặng tiếng, cả bước chân cũng phải rón rén nhẹ nhàng. Tiểu Kính An vương quyết định quyền sinh tử của mọi người chỉ bằng một lời nói, hôm nay đang lên cơn thịnh nộ.
64 Đúng là Kỳ Điền đang lâm vào cảnh ngộ thực sự nguy hiểm. Từ khi lên nắm đại quyền, thái độ của Hà Hiệp với những đại thần Vân Thường công lao hiển hách cũng dần thay đổi, Tuy Hà Hiệp vẫn liên tục ban thưởng, nhưng khoảng cách giữa họ xa lạ hơn nhiều.
65 Trên không trung vang lên tiếng hú dài của chim ưng. “Kỳ lạ…” Phiên Lộc nghe thấy liền ngẩng lên nhìn chằm chằm về phía chấm nhỏ đang chao lượn trên bầu trời: “Kiểu bay lượn kia rõ ràng là của loại ưng được huấn luyện, sao nó lại đột nhiên bay đến chỗ chúng ta?”.
66 Tiểu Kính An vương uy chấn một thời, vì trận thảm bại ở tòa thành bé cỏn con, đã phải kết thúc giấc mộng lập nên Kính An quốc của mình. Vân Thường, Bắc Mạc và cả Quy Lạc mất đi vương tộc.
67 Muốn hiểu được một nam nhân có thể phải tốn cả cuộc đời. Nhưng Túy Cúc nghĩ, có những nam nhân, dù phải tốn cả cuộc đời cũng không thể hiểu được. Phiên Lộc chính là tên nam nhân đáng ghét kia.