21 - Nhưng em chỉ muốn ăn ở quán đấy thôi! – Tô Mạc phụng phịu nói, Ôn Tư Niên vẫn không chịu, cô bèn nài nỉ thêm – Đi mà anh!Làm sao nỡ chối từ trước cái miệng nhõng nhẽo ấy, anh đành gật đầu đồng ý.
22 Choàng dậy sau một cơn mơ, đầu Mạc đau điếng như bị ai bổ làm đôi. Cảm giác nôn nao uể oải sau một trận men khiến dây thần kinh yếu ớt của cô phải chịu đựng quá sức.
23 Diệp Tử Khiêm tự dưng chỉ muốn phá lên cười cho bõ nỗi ê chề. Nhưng Tô Mạc đã không thèm để tâm đến cậu nữa rồi, cô chỉ chăm chú vào Bạch Hạ, ánh mắt rực lên niềm quyết tâm:- Bạch Hạ, tôi cầu xin cậu lần cuối, có thể nói cho tôi biết được không? Bạch Hạ kiên quyết mím chặt môi, thà chết cũng không mở miệng.
24 - Sao thế? – Ôn Tư Niên hốt hoảng, không hiểu có phải tại mình đang đùa quá trớn hay không bèn dịu giọng lại. Nhưng Mạc cứ cúi sụp xuống, mãi chẳng chịu ngẩng mặt nhìn anh.
25 Tô Mạc về đến lớp đúng vào lúc thể dục giải lao giữa giờ. Cô xuất hiện đột ngột khiến không ít bạn sửng sốt. Cô bạn Du Du ngồi cùng bàn không kiềm chế được tính hóng hớt của mình liền hỏi liến thoắng:- Cậu đi đâu đấy? Làm gì mà giờ này mới về?Tô Mạc mỉm cười rồi phớt lờ không đáp.
26 Tô Mạc không thể lý giải nổi tại sao cuộc hội thoại giữa hai người lại biến tướng sang chiều hướng quái đản đến mức này. Thôi, im lặng là vàng, nói câu nào lại chết câu đấy cho xem.
27 Cô không dám nhìn thẳng vào anh, trong lòng một mực tự cảnh cáo mình rằng: “Anh chỉ là một người anh trai, một người anh trai mà thôi”. “Tạm biệt” có nghĩa là “đừng bao giờ gặp lại nữa thì tốt hơn”.
28 Lần trước chưa vắt đứt triệt để, thì lẫn này hãy như thế đi. Đúng đấy, vĩnh biệt. ”Nói xong câu ấy, cô dằn lóng bước đi, đã nói rồi là không bao giờ quay đầu lại nhìn.
29 Sáng nay, khi chuyện xảy ra, Du Du không có mặt. Tuy cô thừa hiểu Du Du chỉ đang “ chém gió gây bão ” nhưng cô cũng thấy ấm lòng, bèn cảm ơn chân thành:- Cảm ơn cậu.
30 Về sau rốt cuộc Tô Mạc cũng hiểu tại sao Bạch Hạ lại cư xử mất lý trí như vậy. Nguyên nhân chẳng phải nào khác, vì con bé sắp chuyển trường. Chuyển sang Anh, có lẽ chẳng còn cơ hội chuyển về đất nước này nữa.
31 Bác chủ quán vẫn cười, nhìn hai người trẻ như thế, bác gật gù tỏ ý không nói ta đây vẫn hiểu, bèn tấm tắc:- Thanh niên mà, tôi hiểu!Hai người không biết nói gì cho phù hợp với tình cảnh, Tô Mạc đành phá băng trước bằng cách đẩy bát tôm ra trước mặt Tử Khiêm và nói:- Ăn nhanh đi, món này phải ăn nóng mới ngon.
32 Hai chữ “cầu xin” khiến cô hóa đá. Trải qua bao nhiêu năm, mọi sự đều có thể thay đổi được nhưng Ôn Tư Niên không nên khụy lụy như thế này một chút nào.
33 Chân bước theo Ôn Tư Niên về tới khách sạn anh đang ở, cơn xúc động trong lòng Tô Mạc vẫn chưa dứt. Đón lấy cốc sữa từ tay anh, cô mới thấy trấn tĩnh hơn rất nhiều.
34 Sau một trận gào khóc như mưa, Tô Mạc lau nước mắt, cố lấy lại bình tĩnh rồi mới về nhà. Căn nhà đã sáng đèn từ khi nào. Bà Lâm Ngọc Kỳ đang mòn mỏi đợi Tô Mạc trên sô pha.
35 Tuy Diệp cứ vừa la vừa mắng chửi nhưng không đánh trả chút nào và cũng không né tránh, cậu cứ đứng đó cho cô đánh đã tay thì thôi. Cuối cùng Tô Mạc cũng thấm mệt, cô ngả vật ra ghế thở hồng hộc.
36 Cho dù Tô Mạc nghe thấy nhưng cô không muốn trả lời. Lúc ấy, cô chỉ muốn trốn chạy. Chạy đi đâu cũng được, miễn là không còn phải ở đây nữa. Sau khi ra khỏi nhà, thật lòng cô cũng chẳng biết mình nên đi đâu nên cứ mải miết đi về phía vô định.
37 May mà bà Lâm được đưa đến bệnh viện ngay sau khi uống thuốc không lâu nên vẫn còn kịp, chứ chậm một chút thôi là có khi mất mạng rồi. Nhưng lúc này bà vẫn rơi vào cơn mê man.
38 Bóng hình Tô Mạc khuất khỏi tầm mắt của Diệp Tử Khiêm. Cậu bàng hoàng tỉnh lại và co chân đuổi theo, miệng không ngớt lặp đi lặp lại một câu duy nhất nhưng vì quá nhỏ nên tất cả mọi người đều không nghe thấy.
39 Vết thương trên người Ôn Tư Niên không nặng lắm nên ngay hôm sau anh đã được xuất viện. Khi Tô Mạc đặt chân vào phòng bệnh, bên trong đã vắng hoe, chỉ còn lại hơi thở của anh mơ hồ vương đâu đây.
40 Một tràng cười khẽ vang lên rúc rích đầy vẻ giễu cợt từ khuôn mặt xinh xắn của một người đẹp, không ai khác chính là Bạch Y Y. - Tư Niên này, em gái anh cũng gớm thật đấy.