41 Câu nói giăng lên đầu mọi người một bầu không khí thật ngột ngạt. Tô Mạc không khó để nhận ra vẻ mặt của Tử Khiêm ban nãy còn tươi cười niềm nở với cô giờ đã trở nên thật đáng sợ.
42 Tô Mạc lặng thinh. Nhưng bàn tay cô đang ấm êm trong tay Tử Khiêm có lẽ đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho anh. Ôn Tư Niên vẫn một mực giữ thái độ điềm đạm như thế.
43 Nhìn hai người dắt nhau đi, Ôn Tư Niên không còn gắng gượng được nữa, toàn thân anh nhũn ra như sắp đổ vật xuống đất. Bạch Y Y luống cuống đỡ anh nhưng sức cô sao đơc nổi một người con trai cao lớn.
44 Cậu nói chuyện kính cẩn với một kẻ điên vốn có phần nực cười, nhưng tất cả những người ở đó không ai cười nổi tiếng nào. Bà Lâm nhìn cậu hồi lâu, dường như bà hiểu những gì cậu nói nên cũng khẽ gật đầu.
45 - Tử Khiêm, em nói gì thế? – Bạch Y Y vẫn điềm đạm đáp và nói – Nếu mẹ Tô Mạc không ra tay làm hại Tư Niên trước thì chị truy cứu làm gì? Đừng nói như kiểu nhà chị đang chèn ép người khác thế.
46 Tô Mạc vẫn đang sững sờ thì ông Diệp hằm hằm bước tới và tát vào mặt Diệp Tử Khiêm một cái như trời giáng. Ông đánh con mạnh đến nỗi trong tích tắc nửa khuôn mặt cậu liền tím tái đi.
47 Sáng hôm sau, Tử Khiêm và Tô Mạc cùng tỉnh dậy. Khi những tia nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa, hình ảnh hai người nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đang lin dim nửa mơ nửa tỉnh của nhau.
48 Câu nói đột nhiên hẫng lại vì Tiểu Niên bất ngờ ôm chặt lấy cô. Dường như chàng trai yếu đuối mảnh khảnh ấy đang dồn hết sức lực vào hai cánh tay khiến cô cảm thấy đau nhói.
49 Lục Tiểu Niên nay đã là cháu đích tôn của nhà họ Đỗ. Ngài Đỗ trước đó cũng có một thằng cháu trai nhưng bẩm sinh yếu ớt nên đã qua đời từ sớm. Do đó Lục Tiểu Niên bỗng chốc một bước lên tiên, trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc bề thế này.
50 Những bông tuyết đầu tiên rơi xuống từ trên cao cùng với lời yêu cô dành cho cậu. Bông tuyết trắng lấm tấm trên vai người con trai vinh dự làm nhân chứng vĩnh cửu ối tình thơ mộng.
51 Mãi về sau tôi mới chợt hiểu, tuổi thanh xuân ai ai cũng thế thôi, đều kết thúc sau bức màn ủ dột, để rồi cùng hòa kết vào hư không. ~~Diệp Tử Khiêm bỏ mạng vì mất máu quá nhiều.
52 - …- Mạc, tự chăm sóc ình nhé. – Nói đến đây, trí óc anh bắt đầu rã ra vì mệt mỏi, những tia máu đỏ li ti gợn lên giữa đôi mắt trong như thủy tinh. Nhưng Tô Mạc không hề thấy.
53 Tớ từng mơ thấy cảnh tượng nắng ấm chan hòa, hương hoa ngây ngất. Còn tớ từng đứng trên bờ dòng chảy thời gian trơ trọi một mình, mái tóc trắng phất phơ theo gió.