21 Đi suốt ngày, hôm đầu cả hai không gặp một sự gì xảy ra cả. Trời trong xanh, nắng đẹp trải chan hòa khiến lòng hai chàng lâng lâng vui sướng. Qua ngày hôm sau, dọc đường và giữa vùng núi non hoang vắng, Tư Mã Hào với Trác Dật Luân bỗng bị mưa ướt như chuột lội.
22 Cầm lấy phong thơ còn ngơ ngác chưa biết thư ai gởi cho mình, chợt nghe Trác Dật Luân bảo bóc bức thư ra xem, Tư Mã Hào giật mình vội xé thơ mở ra, vừa xem vừa thở dài nói:- Hóa ra nàng ở ngay phòng bên cạnh phòng chúng ta.
23 Trường Giang là một con sông dài rộng, nổi tiếng nhứt nhì lúc nào cũng bủa sóng ì ầm như âm vang gào thét của đoàn quân xuất trận. Ðêm xuống tự bao giờ.
24 Thiếu nữ nghe Trác Dật Luân lập lại tên Tư Mã Hào, nàng bỗng kêu lên:- Ðúng rồi! Chính ta cũng nhớ hắn tên là Tư Mã Hào! Nếu hẳn là "Tam Mã ý" thì chính là đồ tồi!Tới đây, trong khí thiếu nữ áo đen đi thay quần áo, Trác Dật Luân vội cùng Tư Mã Hào nhanh chân trở về phòng mình.
25 Trác Dật Luân thấy Tư Mã Hào nói một thôi dài mà Ðông Môn Khả Nhân có vẻ khỏng lĩnh hội được chàng liền khẽ gọi Tư Mã Hào bảo nhỏ:- Tam ca thần trí của nàng chưa hoàn toàn tỉnh táo nếu tam ca cứ dài đòng mãi làm sao nàng hiểu rỏ được tam ca nên nói chật ngắn thật rỏ thử xem.
26 Hiểu được nguyên nhân Tư Mã Hào trở mặt đánh lại mình một cách kỳ lạ như thế Trác Dật Luân lấy làm hối tiếc cái kỳ diệu của mình bị phá hư và hối hận là mình đã thiếu chu đáo.
27 Tưởng cứ uống thuốc là thoát nạn, Hạ Hầu Quyên không đòi xem xét chỗ bị thương ác nghiệt nữa, nào ngờ Trác Dật Luân vẫn chưa yên thân có lẽ vì quá lo lắng cho người yêu nên Hạ Hầu Quyên lại bắt buột:- Tuy hiện giờ thương thế không nặng, cũng cần phải làm tan máu độc mới mau khỏi bệnh, Trác huynh hãy nằm xấp xuống để tiểu muội xoa bóp dùm cho.
28 Nghe đến đây Trác Dật Luân cũng bồn chồn lo sợ:- Sự lo xa của Quyên muội cũng rất có lý, thật ngu huynh chưa hề nghĩ tới việc này. Hạ Hầu Quyên cười nói:- Ca ca là một đương thế thần y, Diệp sư thúc lại là Biển Thước tái sanh, không lẽ cả hai đành khoanh tay chịu thua không tìm ra được biện pháp để thử độc sao?Trác Dật Luân đáp:- Tật bệnh có thể tìm từ căn nguồn, chữa theo kinh nghiệm, tự nhiên trị được dễ dàng, còn thứ độc dược tùy theo ý người điều chế, có khi họ dùng nhiều thứ độc vật, trộn lộn với nhau để chế thành một thứ thuốc độc đặt biệt nên trừ thứ độc môn giải dược của họ ra các thứ thuốc thường không tài nào chữa khỏi.
29 Không bao lâu đôi bạn tình họ Trác họ Hạ Hầu đã trông thấy Ðồng Bách Sơn thấp thoáng, từ phía sau Trác Dật Luân cười bảo người yêu:- Này Quyên muội, Ðồng Bách Sơn đang ở trước mặt, chắc có lẽ dọc đường thế nào cũng có bọn tay chân bộ hạ của Ðộc Cô Trí rình rập, chúng mình, tốt hơn anh và em nên tạm xa nhau, chờ khi nào đến đại hội hai ta vờ như mới gặp gỡ nhau lần đầu như thế có lẽ tiện hơn.
30 Không bao lâu mọi người đã vào tới Thiên Kỳ Lâm. Vân Thiên Lý dẫn mười hai vị hảo thủ đến một khoảng đất bằng, tại đó có một căn nhà gỗ vừa mới cất, phía ngoài có bày sẵn nhiều bàn ghế, Vân Thiên Lý mời khách ngồi xong liền có người đến dâng trà.
31 Thấy Hạ Hầu Quyên đã trở về chỗ ngồi, thần sắc tuy vẫn ung dung vô sự nhưng cánh tay mặt cầm mũi kim dài hơn bảy tấc không kềm nổi run rẩy. Trác Dật Luân liền dụng thuật "mật ngữ truyền thanh" hỏi nàng:- Quyên muội, vừa rồi anh nói với em, em có nghe thấy chăng?Hạ Hầu Quyên không trả lời, chỉ thấy nàng rít chặt hai hàm răng khẽ gật đầu.
32 Ra tới ngoài, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, ba người đã biết cơn giận dữ vừa rồi của Ðông Môn Liễu làm bọn nhân lực Lục Tàn Bang khiếp sợ đến bực nào rồi.
33 Đông Môn Liễu nghe nói thiếu nữ bị Tào Lãnh Huyết đâm mù một mắt không phải là ái nữ của mình thì bắt đầu nguôi giận, thần sắc có phần dịu trở lại, lão cười hỏi:- Tại sao ngươi không kiếm người giả mạo Tư Mã Hào luôn cho vui?Vân Thiên Lý cười đáp:- Ðông Môn cô nương là biểu muội của Ðộc Cô bang chủ, hơn nữa Bang chủ kính nể lão tiền bối nên không khi nào dám mạo phạm tới Ðông Môn cô nương còn đối với Tư Mã Hào thì vị tất phải thương hại hắn.
34 Đông Môn Liễu nhìn thấy Ðộc Cô Trí với Vân Thiên Lý có vẻ gì thần bí khác lạ, vội hỏi:- Hiền điệt vừa gặp vấn đề gì khó khăn mà cả hai cứ ấp úng không chịu nói như thế?Ðộc Cô Trí nghe hỏi nhất thời không biết phải trả lời ra sao bởi lão đã vận dụng đủ trăm phương ngàn kế mới dẫn dụ được Chỉ Phất Vũ Sĩ Ðông Môn Liễu lên tới Thiên Huyền Cốc và đã được lão ta bằng lòng ở lại giúp đỡ không ngờ nay bỗng dưng lại xuất hiện thêm một Ðông Môn Liễu thì thử hỏi Ðộc Cô Trí không kinh dị sao được.
35 Trong khi dưới Thiên Huyền Kiều, hai Ðông Môn Liễu một chơn một giả ngồi ngưng thần tịnh tâm được giây lát thì bỗng một đệ tử của Lục Tàn Bang chạy tới cúi mình bẩm với Ðộc Cô Trí:- Khải bẩm bang chủ "Tàn Tâm Tú Sĩ" Tào Lãnh Huyết, "Vô Tình Trạch Nữ" Vân Hương La, Thiên Á Chân Nhân Bảo Tàn Tử chiến đang bị nhốt trong "Thiên Kỳ Lâm" họ hết sức phẫn nộ, phá luôn một lượt hết cơ quan, làm cây cối đổ ầm ầm, tình thế cấp bách lắm.
36 Vân Thiên Lý trông thấy một nhân vật thường ngày tự kiêu tự đại như Ðộc Cô Bang chủ của mình nay bỗng dưng chịu thất thế nhận lỗi trước mặt Ðông Môn Liễu một cách vô cùng thảm hại trong lòng bất nhẫn vội nhìn Ðông Môn Liễu cất tiếng kêu to:- Thưa lão tiền bối, vãn bối có chút đỉnh nghi vấn mong tiền bối chỉ giáo dùm.
37 Trước mấy câu lý luận hùng hồn của Trác Dật Luân, Tư Mã Hào nghĩ phải, nên chàng không biết trả lời ra sao, đành gượng cười nói:- Hiền đệ không cho phép ngu huynh trở về Hồng Diệp sơn Trang vậy để ngu huynh theo hiền đệ đến "Bắc Thiên Sơn" và "Quy Vân Bảo" hiền đệ có vui lòng không?Trực Dật Luận bật cười:- Ðó là việc hay, sao tiểu đệ lại không bằng lòng.
38 ghe Trác Dật Luân hỏi, vị phụ lão kêu Bành tam lão gia cười đáp:- Lão phu có biết sơ qua, chuyện xảy ra chỉ vì Bành Bạch Y sư đệ của cháu. Trác Dật Luân giật mình hỏi:- Bành sư đệ thế nào? Không lẽ.
39 Nghe Hạ Hầu Quyên nói xong, bấy giờ Vi Phong mới biết mình đã nói hở nhưng đã trót lỡ lời, hắn khôn khéo vội đáp:- Cô nương không nên quá tin lời đồn bậy của võ lâm.
40 Vi Phong vừa trông thấy lập tức mặt hắn tươi lên khoan khoái, môi hắn điểm một nụ cười độc ác. La Hương Vân đoán biết có chuyện không hay sắp xảy ra nàng vội chăm chú nhìn sang thuyền bên kia.