41 Hình như cùng cảm thông nỗi khó khăn của Đức Uy, cả hai cô gái buồn buồn không nói tiếng nào. Thật lâu, có lẽ cảm thấy vì mối tình phiền toái làm cho mình thất thố, Đức Uy vội mỉm cười nói lấp:- Nhị vị cô nương nên thật tình chớ không cần phải khách sáo như thế, chính tôi phụng mạng gia phụ đem thân phục vụ cần vương, thế nhưng đến bây giờ so với Tổ cô nương thật chưa có được một chút công như thế Thiên Hương mỉm cười:- Lý thiếu hiệp nói như thế chắc không phải là khách sáo? Cướp Phúc An, giả thương buôn đấu lực đấu trí làm cho đầu não gián diệp Mãn Châu tại Trường An không phương thi thố, những thứ ấy không phải đã đem lại cho lực lượng cần vương những công lớn đó hay sao!Đức Uy chưa kịp nói thì Mẫn Tuệ đã cười:- Thôi, như thế là phải rồi, cho tiểu muội hỏi một chuyện này đi, vừa rồi chuyện xảy ra trong ven rừng là chuyện làm sao, Tổ thư thư hãy nói lại tình hình lúc đó cho chúng tôi biết với.
42 Không khí Phân Đường Cùng gia bang ở Trường An cực kỳ nghiêm trọng. Thất Cách Cách và nhị vị Hộ Pháp, năm vị Đường Chủ tuy vẫn phân ngôi chủ khách, nhưng mặt họ đằng đằng.
43 Tâm sự của Lý Đức Uy bây giờ thật như treo đá. Bên cạnh nỗi khó khăn của đại cuộc, tuy chưa đến nỗi nguy hiểm rõ ràng nhưng bằng vào cảm giác, bằng vào uy thế của triều đình, bằng vào sự rối loạn nhân tâm, hắn thấy thật là mệt nhọc, thêm vào đó những khó khăn của tâm tình, những tâm tình dính liếu vào chuyện nước, chuyện thù, những tâm tình dễ sanh, khó chết mà lại rất mong manh!Suốt dọc đường không thấy bóng Mẫn Tuệ, lòng hắn lại càng bấn loạn, mãi cho đến khi tới cửa Đô Đốc Phủ hỏi ra biết nàng đã về rồi, hắn mới tạm yên lòng.
44 Thật lâu, Dương Đô Đốc như cảm thấy mình thất thố, ông ta vội mỉm cười:- Ta không muốn cho Mẫn Tuệ phải mệt nhọc vì quân vụ tại tiền dinh và ta cũng muốn đặt người đúng chỗ.
45 Suốt cả một đêm đi đi lại lại, cho đến bây giờ trở về đến Đô Đốc Phủ thì đã sang canh tư. Đức Uy nguyên không có ở trong Đô Đốc Phủ mà cũng không muốn ở, nhưng bây giờ tình hình đã khác, bây giờ Dương Đô Đốc gởi gắm Dương Mẫn Tuệ, thêm vào đó lại còn có Tổ Thiên Hương Bây giờ nếu không ở đây thì không có chỗ nào tiện hơn.
46 Nhìn sững vào mặt Đức Uy bằng đôi mắt tròn xoe thật lâu, Thiềm Đài Vô Uý nói như thét:- Hậu sanh, đừng có bày trò nói khích, hãy nói chuyện mua bán đi.
47