21 Nhìn theo cho đến khi Lý Đức Uy khuất bóng, La Hán nhè nhẹ gật đầu:- Từ ngày ra khỏi nhà, đây là lần thứ nhất tôi gặp một người đúng với nghĩa của tiếng đại nhân hiệp nghĩa.
22 Nghệ Thường như nghe thấy một vấn đề trọng đại, sắc diện nàng thật khẩn trương. La Hán làm thinh. Ngồi im hồi lâu như để trấn tĩnh, Nghệ Thường nói từng tiếng một:- La Hán, tại làm sao anh lại giao thiệp với bọn gian tế Mãn Châu, anh đã biết rõ ràng họ là gian tế Mãn Châu, thế sao.
23 Đêm về Trường An thành nơi nào cũng đèn đuốc sáng choang. Nhưng một đêm nào đó, trong dãy hành lang sát cận hoa viên của một toàn trang viện cổng kính tường cao, ánh sáng vẫn làm u ám.
24 Ngọn đèn thật nhỏ, ánh sáng tỏa lờ mờ. Thật ra thì một gian phòng chỉ có hai người, ánh sáng như thế kể ra cũng là quá đủ. Nghệ Thường nói thật nhỏ:- La Hán, đừng có cau mày hoài như vậy được không ? Nhìn mặt anh, em không làm sao chịu nổi.
25 Nghệ Thường không nhìn hắn, nàng cũng không thấy hắn đang nuốt nghẹn câu nói sau cùng. Nàng trải xong nệm, xếp xong mền gối và quay lại nhoẻn miệng cười:- Ngủ đi.
26 Ngưu Đầu Tự Không ai hiểu tại sao ngôi chùa cổ này lại có cái tên lạ quá như thế. Đó là một ngôi chùa lâu đời nhứt, cách phía nam thành Trường An khoảng hai mươi dặm.
27 Giữa trưa. Bầu trời không một áng mây, trời trong vốn là một cảnh đẹp, nhưng ánh mặt trời không cho người ta thưởng thức cái đẹp ấy. Ánh nắng đổ từng hột, không một ai có thể còn hứng thú để thưởng thức bầu trời trong vắt vì mồ hôi đã đầm đìa.
28 Không biết ngất đi như thế bao lâu. Nghệ Thường giật mình tỉnh dậy. Thứ nhất nàng kêu la:La Hán. Một giọng quen thuộc đáp lại bên tai. - Cô nương, tỉnh dậây đi, không có La Hán đây.
29 Một hiện tượng cực kỳ khủng khiếp. Một chuyện xảy ra giữa thành thị lớn như Trường An, có thể nói là từ trước đến này chưa bao giờ nghe thấy có một vấn đề tương tự như thế.
30 Lý Đức Uy đứng nhìn theo và hơi cau mày. Tình hình trước mắt càng lúc càng có triệu chứng khá nhiều bất lợi. Trường An thành vốn đã nổi phong ba từ bao lâu rồi, bây giờ bốn thế lực được xem như mạnh nhứt trong hàng BÁ đạo võ lâm, họ chỉ còn nghĩ đến cái lợi của họ, chớ không bao giờ nghĩ đến gian g sơn tổ quốc.
31 Những con đường dọc ngang trong thành Trường An không phải là quá rộng, nhưng bây giờ thật thênh thang. Không một bóng người, không một ánh đèn, Lý Đức Uy đi thất thểu như một bóng ma.
32 Hồi lâu, như không có cách nào hơn, Lý Đức Uy ngẩng mặt lên hỏi:- Dương tiểu muội có luyện võ công, chắc có nghe Tử Kim Đao?Mẫn Tuệ gật đầu:- Có, Tử Kim Đao Bạch Trường Không chớ gì?Lý Đức Uy gật đầu:- Đó là vị tiển bối mà năm xưa cùng đứng ngang hàng với nghĩa phụ của tôi trong danh vị võ lâm, cũng là người đã có công nhiều trong việc bảo vệ giang sơn nhà Minh của chúng ta.
33 Nghệ Thường thấy trước nhất là hai cái chân mang giày ống. Nó là đôi ủng bằng da rất tốt. Bước chân không gấp nhưng dài, chắc chắn. Sau đó, nàng thấy vạt áo vàng.
34 Là một lão giang hồ, tuy lỡ trớn nhưng lão Mông Bất Danh trở bộ mặt thật nhanh:- Hoặc giả thương thế của hắn không đến nỗi lắm nên hắn còn đi nổi. Lý Đức Uy gật gật nhè nhẹ:- Hoặc giả.
35 Trời tối đã lâu rồi. Chỗ nào cũng đã lên đèn, chỉ có một chỗ là không có. Không phải nói là chỗ đó ánh đèn không đợi ra ngoài, chớ bên trong sáng lắm.
36 Đúng là mãnh tượng miền nam, sự điều động lâu la của Nam Cung Nguyệt vừa nhanh chân đúng mức. Chưa nguội một chén trà, hai mươi tên đại hán áo đen đã có mặt tại xe mì.
37 Nam Cung Nguyệt dẫn đám đại hán ra khỏi ngôi từ đường một khoảng, hắn vụt đứng lại và trầm giọng:- Đốt đuốc cho ta. Một tên thuộc hạ đánh lửa đưa lại, Nam Cung Nguyệt trả tấm da mỏng đã đoạt được của Mông Bất Danh, quả thật, dó là tấm bản đồ.
38 Đô Đốc Phủ. Dưới ánh đèn lưu ly không đủ sáng, Lý Đức Uy, Dương Mẫn Tuệ và Dương Đô Đốc ngồi vây quanh chiếc bàn, vẻ mặt người nào cũng trầm trầm, họ lo lắng về chuyện chưa tìm được tông tích của Triệu Nghê Thường.
39 Hoàng hôn chìm xuống núi, Trăng theo mình trên cành, Ngoằn ngoèo bên dòng suối, Mút tầm mắt xanh xanh Một trong những bài thơ hay đã tăng thêm lòng hâm mộ được viếng cảnh Chung Nam sơn, một thắng cảnh được nhiều người truyền tụng.
40 Tổ Tài Thần cho ngựa đến gần, Nam Cung Nguyệt ngồi trên xe lưng thật thẳng họ đang nói chuyện với nhau, nhưng vì hơi xa và gió hơi mạnh, nên Đức Uy và Mẫn Tuệ không nghe gì cả.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35