141 Nhìn cái tát của Thước Tịch Dạ vừa hạ xuống, Dạ Thiên Ưng đứng một bên sắc mặt trở nên cực kỳ âm u…. Híp mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Thước Tịch Dạ, vẻ âm trầm đột nhiên biến mất, thay thế bằng một nụ cười xấu xa: "Tịch Dạ, nhớ anh chứ? !"Sau khi Thước Tịch Dạ nghe được câu hỏi của Dạ Thiên Ưng, trong lòng như nở hoa, rất muốn dạy dỗ cái con hồ ly tinh này rồi, ai biết, đây là cơ hội trời cho cô kia chứ? ! ! !"Dạ.
142 Ngô Hiểu Dao chạy như điên ra bên ngoài quán Bowling, chạy được mấy bước, chân cô như bị tê liệt khiến cô ngồi xổm xuống đất. Đôi tay ôm chặt lấy chân của mình.
143 Chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tên đàn ông đang đi ra khỏi quán Bowling, hắn lặng lẽ đi tìm bóng dáng của Dạ Thiên Ưng sau những cái cây.
144 Hàn Tuấn Hi dừng xe lại bên đường. . . . . Sau khi Dạ Thiên Ưng cúp điện thoại, thì chậm rãi nhìn về phía bên cạnh. . . . . . Ngô Hiểu Dao đang khóc thút thít bên đó! !Hắn nói dối, đúng, kiếp này lần đầu tiên hắn nói dối với Dạ Thiên Ưng, nói cho hắn biết, Ngô Hiểu Dao bên cạnh mình đã về nhà rồi! Hàn Tuấn Hi hắn đã nói câu ấy.
145 Đêm tối chắc chắn sẽ bị bình minh thay thế, thời điểm ánh bình mình tỉnh dậy, cũng là lúc Ngô Hiểu Dao quyết định làm lại từ đầu. Thua thiệt không thể biểu lộ rõ ràng cho họ thấy, lừa gạt, những lời nói dối, sự phản bội.
146 Mặc dù, bây giờ cô vô cùng hận Dạ Thiên Ưng, nhưng đơn giản, cô gái hiền lành như cô đây vẫn phải giữ lời hứa ngốc nghếch khi ấy. . . . . . Cô không hiểu vì sao mình phải giữ lời hứa với Dạ Thiên Ưng nữa? Nhưng mẹ cô đã từng nói, đồng ý một việc với người khác rồi mà không làm sẽ bị đày xuống địa ngục.
147 Gỡ bàn tay hắn ra khỏi cánh tay cô, mặt Ngô Hiểu Dao coi như không còn gì nữa bước ra khỏi phòng làm việc của hắn. Nhưng, khi cô vừa ra khỏi phòng làm việc ấy, lúc đi về hướng thang máy, nước mắt của cô từng giọt rơi xuống má.
148 Chầm chậm, đôi mắt thâm thúy của Dạ Thiên Ưng trở nên âm u, không có lấy một chút ánh sáng nào trong đó, gã kia đã ngất xỉu, nhưng hắn vẫn không ngừng đâm dao vào cơ thể của gã ta, giống như đem hết tất cả nổi bực dọc ở trong lòng trút lên người gã ta.
149 Một tháng sau. . . . . . Mùa thu dần dần đến, thời tiết ngày càng lạnh, và có nghĩa là ngày nhập học đối với học sinh, sinh viên cũng sắp đến. Trải qua một kỳ nghỉ hè khác dài, Ngô Hiểu Dao cũng trong vòng xoáy tình yêu ấy mà thoát ra ngoài.
150 "Dạ lão đại. " Trước cửa khu chung cư là một dãy xe hơi màu đen xếp thành một hàng dài, dẫn đầu là một chiếc Lincoln dài. Dạ Thiên Ưng trực tiếp ngồi lên chiếc đầu tiên, hướng đến ban Xã Hội Đen lớn nhất Nhật Bản là Sơn Khẩu Tổ.
151 Chỉ giải quyết trong chốc lát, đám thủ hạ của Dạ Thiên Ưng cũng đã giải quyết hết những người còn lại của Sơn Khẩu Tổ. Khi bọn hắn tiến vào thì đã thấy Dạ Thiên Ưng đang tọa lạc trên ghế của lão đại Sơn Khẩu Tổ, mỉm cười chờ đợi đám người Hàn Tuấn Hi vào trong.
152 Tuyên thệ xong, Ngô Hiểu Dao đứng ở sân trường và đang có ý muốn đi hết chung quanh. Dù sao cô cũng học sinh mới, cho nên phải làm quen một chút với ngôi trường mới này.
153 Hoàng tử u buồn Bắc Thiên Thần ư? ! ?Ha ha, anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa cũng rất giống một người tốt. Nhưng. . . . . . Cô sợ, cô nghĩ, đời này mình sẽ không yêu người khác, cũng sẽ không đặt niềm tin vào đàn ông.
154 Thầy Bắc bá đạo này không cho người khác giải thích lời, chân mày Ngô Hiểu Dao nhíu lại. Cái tên thầy giáo này là gì hả? ? Còn nói đạo lý như vậy hả? ? Dáng bên ngoài đã giống Dạ Thiên Ưng lắm rồi, ngay cả cả cái tính bá đạo của Dạ Thiên Ưng cũng giống! Đặc biệt là không nói đạo lý! !Bất đắc dĩ, cô dù có bất mã vỡi vị thầy giáo Bắc đi chăng nữa, cũng không còn biện pháp.
155 Nghe sự bất mãn tronôngừi nói của cô, thầy Bắc phát hiện ra mình có chút không đúng, hơi vội vàng. Xõa xoa cuống họng, vẻ mặt từ từ dịu đi, ngôn ngữ giáo dục trường học lại nỗi lên cho Ngô Hiểu Dao: "Present’sboys arevery bad,look like you this kind of pure young female student not to want to believe casually the boy and they associates,because delays the studies like this,also will delay your future future, you will say? ( Những người con trai bây giờ rất tệ, loại nữ sinh đơn thuần như em ngàn vạn lần đừng tùy tiện tin tưởng những cậu con trai đó và hẹn hò vưới họ, bởi vì mấy chuyện như vậy sẽ làm trễ nãi việc học tập, cũng làm trễ nãi tiền đồ trong tương lại của em, em sẽ nói sao? )"Thầy Bắc đem mấy lời này nói xong, cô cảm thấy bây giờ vị thầy giáo này mới nói được câu giống tiếng người.
156 Mình thật sự có ánh mắt nhì người sao? Ngô Hiểu Dao không biết, chỉ là. . . . . . Duy nhất chỉ biện pháp giải quyết, nhưng cũng không cond tin tưởng được bất kỳ lời nói của người đàn ông nào nữa.
157 Tên thầy giáo này sao nói mấy lời như như bị úng nước vậy? ! ! ! Hơn nữa còn nói cái gì mà chuẩn mực? ? ! ! Chủ yếu nhất là. . . . . Âm thanh này? Xưng hô này? Cảm giác này?Lông mày Ngô Hiểu Dao cau lại, đưa tay gỡ mắt kích của hắn xuống, vẻ mặt trong nháy mắt dâng lên một tầng tức giận âm u: "Dạ Thiên Ưng! ! ! ! !"Cười tà tà, đôi tay của Dạ Thiên Ưng ôm lấy hông Ngô Hiểu Dao vào trong ngực, ngôn ngữ tràn đầy Nhu Tình, đầu tựa nhẹ vào cổ cô, chậm rãi nói: "Bảo bối, tôi nhớ em lắm.
158 Editor: Bỉ Ngạn HoaMáu vết thương trên vai Dạ Thiên Ưng dính đầy vào tay của cô, trên lớp áo trắng nơi bả vai của hắn cũng có một đóa hoa màu đỏ tươi.
159 Editor: Bỉ Ngạn HoaLau khô nước mắt. Khinh thường khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dạ Thiên Ưng, cô tức giận quát lên: "Anh có biết bây giờ anh làm tổn thương không ít người hay không hả? ?"Nghe lời trách mắng của Ngô Hiểu Dao, Dạ Thiên Ưng cười khổ.
160 Editor: Bỉ Ngạn HoaNgô Hiểu Dao đi tới lớp học, ngước mắt thấy trong lớp học bao vây lại một cụm,tính tò mò của cô dâng lên. Nhìn cô bạn thân La Bích Nghi cũng đang ở trong cái nhóm kia.