41 "Xin chào. ""Cô chính là Ngô Hiểu Dao?" Khi Hiểu Dao đi vào phòng phỏng vấn, nhân viên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa âm trầm: "Thật ngại quá, sau khi đọc sơ phần lý lịch cá nhân của cô, điều kiện này không thể đáp ứng tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty.
42 Sau khi phát hiện cuộc phỏng vấn này tuyển dụng người bấm thang máy, Hiểu Dao suýt nữa té xỉu. Cô muốn xin vào làm thư ký, thế nào lại thành người bấm thang máy?Sớm biết như vậy, cô cần gì phải tốn thời gian?"Chị ơi, công ty này không phải đang muốn tuyển dụng thư ký sao?"Lo lắng hỏi xong, lại lén lút nhìn nét mặt của người phỏng vấn: "Thế cô đọc tờ báo phỏng vấn kỳ nào vậy?""Trước.
43 Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chẩn bị kỹ càng, cô chính thức đối mặt với cuộc sống mới. Bước chân vào thang máy, đi lên phòng phụ trách gặp quản lý. ‘Cốc, cốc, cốc’ cô lịch sự gõ cửa.
44 Chỉ chốc lát sau, một người con gái hai mấy tuổi bị Tôn quản lý kêu vào. Bộ dạng cô ta trông rất bình thản, cặp mắt mang theo mê hoặc, tư thế giãy nãy đi tới trước mặt Tôn quản lý: "Quản lý, anh kêu em vào có chuyện gì vậy?!"Khi âm thanh nũng nịu phát ra, không khỏi làm Ngô Hiểu Dao nổi hết da gà.
45 Sau khi nghe lời cảnh cáo kia, cô không biết mình nên nói gì. . . . . . Trong lòng không ngừng gào thét 'Trèo cao té đau, chim sẻ hóa phượng hoàng?! Xem ra cô ta đọc tiểu thuyết quá nhiều.
46 Những người bước vào thang máy cũng chẳng thèm chú ý đến cô gái đang đứng ở trong góc. Bọn họ thuộc tầng lớp cao quý, lẽ nào phải để tới nhân viên phục vụ?!Ngược lại, Ngô Hiểu Dao luôn chú ý đến họ, dựa vào những gương mặt và biểu cảm kia, ý thức của cô bắt đầu rối loạn, không phân biệt được bọn họ là ai trong những tấm hình, thường xuyên đi đến tầng mấy?! Cô ‘lén lút ’ ngẩng đầu, ánh mắt không ngừng quan sát năm người kia.
47 Những lời này được phát ra, cô nhất thời sửng sốt, trong lòng như có cảm giác quen thuộc. . . . . . Thiên Ưng? ! Hình như mình đã nghe qua cái tên này.
48 Hơn hai năm qua, Dạ Thiên Ưng không ngừng cải tiến nhân sự, thúc đẩy quá trình phát triển tăng trưởng kinh tế, nhằm đưa công ty vào trong vị trí 100 hàng đầu thế giới.
49 ‘Thình. . . . . . Thịch. . . . . . Thình, thịch’Lúc cửa thang máy đóng lại, thiếu chút nữa trái tim của Ngô Hiểu Dao nhảy vọt ra ngoài. Chỉ cùng người đàn ông kia nhìn nhau mấy cái, chỉ thoáng nghe mấy câu mà hắn ta nói ra, dường như cô đã trở nên mất hồn.
50 "Thiên Ưng, vậy bây giờ chúng ta sử dụng thang máy dành cho nhân viên, hay phải leo cầu thang?"Mọi người vẫn như cũ đứng ở tầng 40, chờ sự chỉ đạo của Dạ Thiên Ưng.
51 Cửa thang máy chậm rãi mở ra, nhưng người tiến vào lại là. . . . . . Chị Trương ?!Ngô Hiểu Dao thoáng sửng sốt, miễn cưỡng nở ra nụ cười, khách sáo gật đầu một cái: "Chị Trương, có chuyện gì không?"Cấp trên ra lệnh, ngoại trừ Đổng Sự Trưởng, không ai được phép sử dụng thang máy chuyên dụng, chỉ là quy định này Ngô Hiểu Dao không hề hay biết.
52 Dạ Thiên Ưng thân là chủ tịch của công ty, cho dù hắn đang thương nhớ ai, cũng không thể biểu hiện quá mức khoa trương. Cửa thang máy từ từ mở ra, hắn cố làm vẻ tự nhiên, ưu nhã bước vào, dịu dàng nói: "Nhấn giúp tôi tầng 20.
53 ‘Nội tâm’ hắn vốn là đang nóng ran, nhìn thấy gương mặt Trương Mẫn, phút chốc biến thành lạnh ngắt. Hắn giống như đang bị ai đó điểm huyệt, ngây ngốc đứng ở một chỗ, con ngươi vô hồn như muốn xé xác kẻ thù.
54 ‘Cộp, cộp, cộp’ Từng bước chân nặng nề của Dạ Thiên Ưng như muốn nện lên từng viên gạch của cua quẹo hành lang!"Mẹ kiếp ! ! ! ! ! !" Một câu văng tục phát ra, giống như việc hắn chưa từng mong đợi, tâm tình giận dữ oán trách như một đứa bé.
55 Chương 55 : Mượn cơ hội để trả thù"Này, tôi có phải quản gia của anh đâu? Hơn nữa, thất bại cũng không phải tôi làm ra mà?" Cùng với tiếng điện thoại ngắt kết nối, Lăng Thánh Quân bất mãn oán trách.
56 Đúng là “Quan huyện không bằng hiện quản”**Quan huyện ý chỉ người có địa vị cao nhất, hiện quản giống như người có địa vị cao ở vị trí xảy ra sự việc.
57 Bất tri bất giác đã gần đến giờ tan sở, Ngô Hiểu Dao vốn bất ngờ nhận được điều động của cấp trên đi đổi ca cho Trương Mẫn, sau đó lại gặp phải thang máy bị mắc kẹt.
58 Giờ tan tầm đã đến. Ở trong thang máy yên tĩnh một lúc, tâm tình của Ngô Hiểu Dao rốt cuộc cũng gần được hóa giải. Kiên cường đối mặt cuộc sống, không sợ hãi trước mọi rào cản, gục ngã thì phải vực dậy, có lẽ đây mới thật sự là Ngô Hiểu Dao.
59 ‘Tinh” Theo tiếng vang lanh lảnh dễ nghe, thang máy mở cửa ra, thời gian vừa dừng lại hồi lâu bắt đầu khôi phục như bình thường. Dạ Thiên Ưng nhấc chân, vừa muốn bước vào trong thang máy thì lại đổ ngược trở về, chủ yếu là vì.
60 Giọng nói này vừa trầm thấp mê người, vừa trầm thấp đến ru hồn, Ngô Hiểu Dao nghe lời hỏi thăm của hắn bắt đầu thấy váng đầu. Nếu như mọi người có thói quen say xe, thì hẳn là cô đang bị chóng mặt thang máy rồi, đây là cớ tốt nhất mà cô viện được!"Bây giờ là lúc tan việc, cho nên, tôi nghĩ anh sẽ đi tầng 1.