1 – Anh làm gì vậy? – Cô thấy rồi còn hỏi? Bị quáng gà đột xuất hả? Cô ta hiện tại là bồ của tôi, tôi nghĩ cô nên hiểu một người đàn ông thành công không thể thiếu ong bướm bên ngoài.
2 Đưa mẹ về nhà nghỉ, Gia Hân muốn hít thở không khí, đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Cô mặc bộ quần áo thể thao bó sát, màu ghi nhạt.
3 – Gia Hân, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh vừa đi gặp bạn gần đây, không ngờ khéo quá. Chào em. À, xin giới thiệu lại lần nữa, anh tên Triệt Hàn. Gia Hân thở dài, nếu là tình cờ sao cần nhiều lời thế nhỉ? Mặc kệ anh ta, cô cũng không quan tâm.
4 Triệt Hàn vốn không phải là không có hàng tá con gái trồng cây si bên cạnh, chỉ có điều, để một người đàn ông với hoài bão đang dần được hiện thực hóa như anh tập trung vào một thứ khác ngoài công việc thật khó.
5 Tên khốn lăng nhăng chết tiệt đó, rõ ràng là mất hết lý trí rồi mà!!! Hắn ta chắc chắn bị đạp đầu đến hỏng lúc trọng sinh rồi. Thật không thể tin được! Gia Hân vừa đi vừa bực mình, mới sáng ra đã gặp phải tên điên này, làm hỏng cả tâm trạng vui vẻ cho cả ngày mới của cô.
6 Lúc Triệt Hàn tỉnh dậy, đã là 7h sáng hôm sau. Trên trán anh vẫn là một chiếc khăn mặt âm ấm, đầu hơi choáng váng nhưng khá hơn rất nhiều. Anh nhớ mang máng tối qua có người cho anh uống trà gừng, cho anh ăn cháo rồi uống thuốc.
7 - Trương Gia Hân, đi chơi vui không? Vừa về tới gần nhà, Gia Hân ngoài ý muốn nhìn thấy bộ mặt đen thui của tên cô hoàn toàn không muốn gặp mặt kia. Tâm trạng cô đột ngột bị kéo xuống âm độ.
8 Tuy đã cố góp nhặt toàn bộ hưng phấn trong người, tâm trạng của Gia Hân sáng hôm ấy vẫn không khá hơn là mấy. Trương Ngọc hoàn toàn không cần bản năng của người mẹ để nhận ra vẻ buồn phiền của cô - Con gặp phải chuyện gì hả? – đây là lần đầu tiên và thấy con mình bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
9 Kể từ lúc gặp lại, hai bà mẹ luôn vui vẻ trò chuyện, ôn lại kỉ niệm chưa, hoàn toàn (cố tình) quên con mình còn đang ở đằng sau. Gia Hân hiện tại lại khác, cô hoàn toàn tập trung vào việc nhìn chằm chằm từng gốc cây ngọn cỏ, như đang luyện khả năng nhìn xuyên thấu đất tìm mầm nấm vậy.
10 Không biết ngủ bao lâu, Gia Hân mới tỉnh lại. Trước mặt cô là 4 bức tường trắng xóa. Không suy nghĩ cũng đủ hiểu bản thân ở đâu. Gia Hân cựa mình, phát hiện ra một bên chân cô giờ đang bị băng trắng xóa.
11 Đầu óc của Triệt Hàn lúc nhìn thấy Gia Hân trước mặt có thể mô tả đơn giản là: nhìn thấy, nóng máy, cháy IC, nguội lại, hoạt động bình thường. Anh nhận ra đây là hiện thực, không phải mơ.
12 Hồi lâu, Gia Hân quay ra hỏi Triệt Hàn: - Vậy từ trước tới nay anh có thú vui biến thái kiểu lấy việc giết người hay động vật làm tiêu khiển không? Triệt Hàn cau mày, anh đang chuẩn bị nói chuyện quan trọng, tối quan trọng của cuộc đời anh đấy, rốt cuộc cô lại nghĩ đi đâu vậy hả.
13 Lần đầu tiên cô thấy tim mình rung lên là năm 9 tuổi, khi cô gặp cậu bé có tên Triệt Hàn. Làn da trắng, dáng người thanh mảnh, cậu đọc sách say sưa giữa vườn hoa mùa hè khiến cô có cảm giác cậu như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện mỗi tối mẹ hay kể cho cô.
14 Chuyện xảy ra trong lúc chân bạn Gia Hân vẫn còn bị băng kín, cơ bản là tác giả đãng trí nên quên mất không cho vào, đành phải bổ sung làm ngoại truyện :”>(Cảnh báo: vâng, đây chính là cảnh điển hình của tam giác tình yêu được đặt trong một phòng *hi’hi’*; Gia Hân: sao dám đẩy tui vào tình huống biến thái này hả? Nhi Nhi: t vốn biến thái mà :”>) Hôm đó là một ngày đẹp trời, run rủi thế nào lại có hai người cùng tới thăm Gia Hân vào cùng ngày, cùng giờ (chắc cách nhau tầm chục phút gì đó ^0^).
15 Cuối cùng anh và cô cũng làm đám cưới. Cô vốn không thích phô trương, nên cuối cùng cũng thỏa thuận được chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời vài người bạn thân nhất đến.
16 Một ngày kia, bạn Gia Hân quyết định muốn sinh tiểu bảo bảo! Vì chuyện này mà Triệt Hàn cùng Gia Hân không nhìn mặt nhau tới một tuần, không ai chịu nhượng bộ hết.
17 Cô không thấy có lỗi với Viễn Trí sao? – Triệt Hàn hỏi cô, không muốn bản thân bị dắt mũi dễ dàng như vậy. Không ngờ, Mặc Giang nhìn thẳng vào mắt anh, tuyệt không phải giả dối mà nói: - Anh và Viễn Trí vô cùng giống nhau, anh có biết không? – Mặc Giang vô cùng thật lòng, hai con người này thật giống nhau, đều vô cùng xuất chúng, đều mê hồn… đều yêu một người.
18 Tay Gia Hân còn cầm chiếc hộp chứa đầy tình cảm của mẹ Triệt Hàn trên tay, cô không ngờ bản thân cũng có ngày chứng kiến một bộ phim tới lần thứ hai. ------ Triệt Hàn không phải là người duy nhất cảm thấy mệt mỏi vì liên tục cãi nhau, cũng không khó để mẹ Lương nhận ra cô và Triệt Hàn đang chiến tranh lạnh: - Con à, thực ra, Triệt Hàn không muốn có gia đình cũng có lý do của nó.
19 Gia Hân chứng kiến tất cả, tại sao cô luôn ngây ngốc, tin người đàn ông trước mắt, để anh lừa gạt hết lần này đến lần khác? Còn nực cười muốn anh ta hạnh phúc nữa chứ? Liệu một người muốn bị ngã tới bao giờ mới có đủ tỉnh táo để không vấp ngã lần nữa? Đặt hộp kỉ vật của Dương Liễu xuống, cô không nén nổi tiếng cười lạnh.
20 Giọng Gia Hân run lên, cái cảm giác tự tay vứt bỏ hạnh phúc của chính mình giống như lấy mảnh dao cùn cứa vào tay vậy. Không thể biện minh rằng mình vô ý.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 15