21 Ba tuần sau, Liêu Ninh, Trung Quốc. Một người con gái nhỏ bé nằm giứa thảm cỏ đỏ, trên mặt là chiếc mũ rơm che nắng. Đang thư giãn nghỉ trưa liền nghe láo nháo tiếng hỏi - Excuse me, do you know English? Gia Hân đang nghỉ trưa yên bình nha, sao lại quấy rầy cô như vậy.
22 Đặt va li xuống sảnh sân bay, Gia Hân hít căng một ngực không khí xung quanh. Lúc chưa tới, trái tim cô như đánh lô tô, đến nơi rồi, cảm giác lo sợ kia cũng dần mất đi.
23 Cảm thấy có ánh nhìn từ phía sau, Gia Hân vui mừng quay lại, lời chào mẹ trong miệng sắp bật ra thì tiếng cạch nhanh hơn vang lên. Đối diện với người trước mặt, cô ngạc nhiên tới mức quên việc nắm chặt muỗng canh trên tay.
24 Anh gì à, tôi biết là mình phải chịu trách nhiệm, nhưng… - Cô gây chuyện rồi, cũng phải giải quyết chứ - Không cho Gia Hân bất cứ quyền từ chối nào, người đàn ông kia tiếp tục kéo cô đi – Chờ tôi! - Ừm, cái này… - Thế này thì sao? Mà thử mới biết vừa hay không chứ? - Anh kéo tôi đi cả nửa ngày chỉ để làm việc nhàm chán này sao? - Quần áo là do trợ lý tôi chọn, anh ta đang có việc, cô lại là người khiến tôi phải chọn lại quần áo, tôi làm gì sai sao? – Người đàn ông kia lạnh lùng đáp lại, rồi nhanh chóng mở máy điện thoại, ngồi xuống, giọng ra lệnh – Cô có 15 phút, chọn nhanh lên! “Gã khốn này!” Gia Hân chửi thầm trong bụng.
25 - Cô không định như thế mà đi chứ? – Người đàn ông kia cuối cùng cũng rời mắt được khỏi đống giấy tờ trước mặt mà lên tiếng. - Anh còn gì cần nữa, anh Tĩnh? - Hôm trước cô va vào tôi, làm đổ cà phê lên áo, tôi lại có công chuyện gấp, cần đi luôn nên không tiện nói.
26 Một tuần sau, máy Gia Hân báo tin nhắn hiển thị, người gửi là Minh Điền, nội dung chỉ vỏn vẹn “7h, trước cổng nhà cô”. Haizzz, tự trấn an, chỉ vài tiếng nữa là cô thoát khỏi anh ta hoàn toàn, Gia Hân hít thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho buổi “ăn cơm” tối nay.
27 Trong một góc nhỏ của nhà hàng, có hai người đang ngồi ăn vô cùng vui vẻ: - Vậy lần đầu tiên bị gán ghép anh làm gì hả? – Gia Hân vừa nhấp một ngụm vang vừa hỏi Minh Điền.
28 Thấm thoắt thoi đưa, đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Gia Hân về nước. Cô cũng không còn “vô tình” chạm mặt Triệt Hàn nữa. Đúng như lời hứa, anh hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
29 Bước khỏi vũ trường náo nhiệt, Gia Hân dừng lại giữa hành lang đỡ ồn ào hơn, lấy điện thoại nhắn tin cho Minh Điền “Đừng hoảng loạn, họ đâu có ăn thịt anh, cứ bình tĩnh nói chuyện với họ là được.
30 Hết kì nghỉ, Gia Hân quay lại làm việc, trở về guồng sinh hoạt cũ. Chỉ có điều, lần này, cuộc sống của cô có thêm chút thay đổi. Cô hay mở máy trò chuyện hơn, nhất là trong giờ nghỉ trưa, lúc tan tầm.
31 “Ưm…ưm…ưm”, Gia Hân sợ hãi kêu lớn, cố gắng giãy dụa, đổi lại chỉ là cái siết chặt hơn của tên biến thái và màn đêm yên lặng. Hắn bắt đầu rờ tay vào bên trong lớp quần áo của cô, có chút không kiên nhẫn giật tung cúc áo trên sơ mi của cô.
32 “Gia Hân à, phiền cháu trông nhà hộ bác được không? Con bác bị ốm, bác muốn ở lại trông nom nó cho khỏe đã. ” – Sáng hôm sau, vừa mở điện thoại, Gia Hân đã nhận được tin dữ đầu tiên.
33 “Đợt này bận lắm phải không? Nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh mà ốm là 30,000 nhân viên cũng không khỏe được đâu ;)” – thấy biểu tượng LINE của Minh Điền còn sáng, Gia Hân đoán giờ này anh đang tăng ca.
34 Ăn tối xong, Tiểu Miêu không về luôn, anh đòi xem đĩa phim mình mới thuê cùng Gia Hân. - Sao anh không về nhà? – Gia Hân ra dấu hỏi anh - [Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là do TV nhà cô màn hình to hơn rồi.
35 Lúc cô xuống nhà, người mèo đã đứng chờ cô, trong tay là một chiếc hộp nhỏ. - Hộp gì vậy? – Thấy Tiểu Miêu đưa chiếc hộp gỗ, bên trên có một lỗ nhỏ tới trước mặt, Gia Hân thắc mắc.
36 Một tuần trôi qua, nhịp sống của Gia Hân cơ hồ cũng trở lại bình thường. Trừ việc người mèo thỉnh thoảng phải đi công tác, không tới được, hai người ngày nào cũng ăn tối cùng nhau.
37 Hôm sau, đang sửa soạn đi làm, Gia Hân nhận được cuộc gọi quốc tế từ nhà. Mẹ cô ngã, hiện tại đang trong bệnh viện. Không còn thời gian xử lý thông tin, cô vội sửa soạn hành lý bay chuyến bay sớm nhất về nhà.
38 Cô ngồi trong nhà hàng hoa lệ, có nến hoa cùng tiếng nhạc du dương. - Anh thay đổi nhiều ghê, giờ cũng biết lãng mạn là gì hả? – Gia Hân cười, không tin được người đàn ông trước mặt và gã ăn nói khó nghe lúc đầu là một.
39 Gia Hân trở lại nhà hàng, chỉ còn lời nhắn của Minh Điền để lại. Cô cũng quay lại Nhật Bản, hoàn thành việc chuyển công tác. Mọi chuyện ở công ty Triệt Hàn nhanh chóng được cảnh sát đứng ra giải quyết, lúc xe taxi chở cô tới nơi cũng là lúc Triệt Hàn đang tự tin đứng phỏng vấn, chuẩn bị về trụ sở cảnh sát lấy lời khai.
40 Thực ra, không phải là cô không rõ…Sau khi cô đi, anh lật tung cả thành phố lên tìm cô. Hôm sau báo tin cho mẹ cô, anh đứng làm bị thịt cho bà chửi mắng, đánh đập tới hai ngày mà không một lời oán trách.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50