21 Trần Viễn láy xe rời khỏi nhà. Tâm trạng anh cực kì phức tạp và rất khó chịu. Anh không biết bây giờ mình phải đi đến đâu và làm gì. Màng đêm lúc này đã buông xuống ,những cây đèn chớp chớp hai bên đường xe cô chạy lướt qua nhau cực kì nhanh.
22 Lan Nhi bước ra khỏi thang máy. Khuôn mặt thể hiện nụ cười đắc ý và thỏa mãn. Cuối cùng cái người mà cô chán ghét đã bị điên cuồng rồi,điên vì cô ta đã bị bỏ rơi.
23 _An An cắn chặt môi,giọng như muốn vỡ òa ra theo từng chữ ,_Chú tại sao lại đính hôn vào lúc này chứ??? không phải chú đã hứa với An An rồi sao???Chú sẽ không cưới vợ nếu như An An chưa tìm được bạn đời lý tưởng sao???Sao bây giờ chú lại quên những lời nói đó rồi ,_Con mắt sâu đen của An An bắt đầu hiện lên vẻ u thương và đau đớn trong đó.
24 Khẽ bặt TV lên An An bấm vài kênh liên tục. Chợt tay An An bắt đầu ngừng lại ở một kênh giới thiệu tin tức trong nước thì có một giọng nói ở phía sau đến.
25 _An An bước vào phòng ,nhìn thẳng vào cô gái đang ngồi trên bàn,giọng nói nhỏ nhẹ ,_Có kết quả rồi phải không chi??? ,_An An hai tay cầm túi sách mà như muốn siết chặt nó hay nghiền nát nó vậy.
26 Hôn lễ ngày hôm nay của Trần Viễn diễn ra thật trán lệ và lọng lẫy. Với những anh đèn xa hoa và khách sạn bặt nhất ở Đài Loan. Người đi đến đi lui đều rất bận rộn vẻ mặt của mỗi người nhìn rất hoảng hốt.
27 Trong tâm trí An An lúc này chỉ muốn cái chết cho xong. Dù ai nói bản thân cô ngốc,cô điên và cô dại đi cô cũng chấp nhận và không than thở dù chỉ một lời.
28 An An nằm bất động trong lòng Trần Viễn,Anh anh kêu mãi tên An An. Mà đổi lại chỉ là sự bất động của An An,cô bé không hề hé môi dù chỉ là một cái hé nhẹ.
29 Trong một căn phòng màu trắng,An An nằm trên chiếc giường trắng xóa. Hoàng Nhật và Nhã Kì nhẹ nhàng bước vào. Đôi chân họ mặc dù bước vào căn phòng này chỉ mục tiêu gặp An An.
30 Ngồi trên chiếc ghê bên giường An An,mắt Trần Viễn không khi nào rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của An An. Bàn tay to rắn chắc của anh nhẹ nhàn rờ lên khuông mặt xanh của An An,bàn tay đi hết từ má trai sang má phải rồi xuống cầm,lên trán rồi lại xuống mí mắt nhắm nghiền lại,và xuống chiếc mũi nhỏ nhắn và lại xuống bờ môi mới được thoa son lên,vẫn còn ướt ướt son,bàn tay rắn chắc sờ nhẹ mà có phần run sợ,từng cái sờ như từng cái lạnh đau đến tận sương tủy.
31 _” Anh không sao chủ yếu là An An nhanh tỉnh lại. Anh không cảm thấy vất vả chút nào. Ở lại bệnh viện sẽ tốt cho con bé,nếu nó tỉnh lại hay có việc gì không tốt sẽ có bác sĩ kịp thề cứu chửa.
32 Tháng này mặc dù là tháng 5 trời bên ngoài thời tiết đáng ra phải rất nóng bức. Mà thời tiết lại ngược lại ngoài trời những ngày này mưa cứ rơi lách phách như cơn mưa phùn của mùa rét.
33 Trần Viễn mặc dù nghĩ rằng An An đã nút lấy những thức ăn của anh múm cho lúc nảy. Nhưng không biết nguyên nhân tại sao con bé lại vẫn cứ ngụm lấy thức ăn trong đó.
34 An An khẽ nheo mắt. Cô cảm động vì sự quan tâm của Ái Nha lúc này. Cô bây giờ xem Ái Nha như chị em ruột của mình,không có Ái Nha chắc cô sẽ không có đủ can đảm mà sống tiếp,cũng không có thể gánh được sự nghiệp của gia đình mạnh đến như thế này.
35 _”Ây người ta nay nhìn đẹp ra và ra dáng của một người doanh nhân thành đạt rồi đó nha”_Nhì Kì nói nhỏ nhẹ và có ý chăm chọc,trong lòng thầm khen gợi An An thật có bản lĩnh thật sự.
36 _”Em… Em”_An An không biết nói lời nào ,không biết mở lên như thế nào với Ái Nha. Nếu nói ra sự thật liệu có được không???không thể nào,cô nhất định sẽ không nói ra đâu.
37 An An ngồi trên xe lăng hai tay nắm chặc vào thành ghế,đôi mắt cứ nhìn vào người đàn ông trước mặt mình,đi theo sau người đàn ông tuấn tú lịch lãm đó là 3 người mặt trang phục đen bước theo sau ,khuôn mặt tái xanh trong chóc lát chở nên vui sướng và khuôn mặt hồng hào hơn.
38 _An An ngước đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mình,đôi môi mấp mái mím chặc lại ngẩn ra vài giây ,đầu của cô khẽ lắc nhẹ vài cái, tóc dài xả ra cũng buông thả lơ lững ra theo cái lắc đầu,cái lắc đầu của An An như đang từ chối lời nói của Thích Thần đó không phải là sự thật,cô bé lại phản bác lời của Thích Thần_ “ Chú tại sao lại phải như thế???Chú đúng là Trần Viễn phải không???Đó không phải lời nói thật đúng không chú??? ”_An An tiếp tục hỏi lời nói nhẹ nhàng,nhưng trong lòng lại cảm giác đau khổ.
39 Ba chữ Chủ Tịch Trần từ miệng của người đàn ông trước mặt Ái Nha thoát ra ngoài,giọng nói hờ hững của anh ta làm Ái Nha thấy chán ghét vô cùng,nhưng cũng đã làm cho cô hiểu ra thêm vấn đề rằng không phải chỉ riêng mình cô ngộ nhận anh ta là Trần Viễn,mà còn có An An.
40 Ái Nha cầm cuốn menu trên tay coi đi coi lại, rút lại cô cũng không biết nên chọn món nào thích hợp để ăn nữa. _ “Anh và An đã chọn được món gì chưa vậy???Em không biết chọn món nào hết???Hai người chọn đi.