161 Cao ốc Tần Thị. Nhân viên trong công ty vốn là bước nhanh chân vội vàng chen vào thang máy, nháy mắt nhìn thấy người đang đi đến, vội dừng bước lại, đứng tại chỗ, khom lưng cúi chào.
162 "Đồng Thiên Ái!" Tần Tấn Dương có chút bất đắc dĩ, cũng là đau lòng rống lên, "Đến lúc nào rồi! Nhất định phải đi bệnh viện! Em nóng đến mức này rồi!"Đồng Thiên Ái như cũ cố chấp nói, "Tôi không đi.
163 “Kết hôn?” Tần Tấn Dương âm thầm nói. Chính xác là anh cảm thấy kinh ngạc, hai chữ này trong thế giới của anh đã từng rất xa lạ. Nếu như không phải gặp được Đồng Thiên Ái, đoán chừng tới hai mươi năm sau anh cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn.
164 Rèm cửa được kéo xuống, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, thấp thoáng qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đỏ mờ nhạt từ mặt trời tỏa ra. Đồng Thiên Ái từ từ mở mắt, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện.
165 Gì chứ? Từ tầng 15 đến tầng 20? Trời ạ! Chuyện gì thế này? Người có tiền phô bày mức độ giàu sang sao? Nhiều phòng ốc như thế, một mình anh ta ở làm sao hết chứ? Thật là! Anh ta đừng có ra vẻ nhà giàu nữa có được hay không? Đi chết đi.
166 Điện thoại di động trong tay rớt xuống, rơi xuống trên chiếc giường êm ái. Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại, Quan Nghị vạn phần tò mò tiếng thét chói tai gầm thét, "Uy! A —— không phải chứ? Tấn Dương nấu cháo? Trời ạ! Ta có nghe lầm hay không? Đồng Thiên Ái.
167 "Phanh ——" Một tiếng, sau đó trong phòng yên tĩnh một mảnh. Tần Tấn Dương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa thầm kêu một tiếng "Đáng chết" ! Trời ạ! Mới vừa rồi đương không đem chuyện đó ra nói làm gì vậy! Nên làm cái gì bây giờ?Ông trời! Tần Tấn Dương! Ngươi thật là đại ngu ngốc! Tại sao ngu xuẩn như vậy!Lần này nên làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông này đây! Trời ạ! Ba ngày không nói lời nào? Hắn làm sao chịu nổi! Một canh giờ không nói lời nào, đều không thể chịu được a!"Xì xì thử ——" Nồi được nấu chín, hơi cháo bốc ra khỏi đỉnh , cháo tràn ra nồi.
168 Uống xong cháo, cảm giác cả người thật ấm áp. Đồng Thiên Ái cả người thoải mái vùi mình vào sôpha cuộn thành một khối. Khó được cơ hội say sưa xem phim truyền hình Hồng Kông thần tượng đang chiếu, câu chuyện đau lòng, lại làm cho người xem rơi lệ.
169 Tần Tấn Dương nghe xong điện thoại thì trở ra phòng khách. Hai tay khoanh ở trước ngực, ngơ ngác nhìn Đồng Thiên Ái đang ngồi trên sofa, khẻ nhíu mày, cũng bởi vì không thể nghĩ ra biện pháp để khiến cô vui vẻ lên.
170 “Làm sao vậy? …. Không thích?” Tấn Dương ngừng động tác trên tay, nghiêng thân chuyển qua đối diện cô, hơi nhíu mi một chút, nhìn con nhím nhỏ đang đứng trước mặt.
171 Nhìn thấy cửa phòng “Phanh!” một tiếng liền đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú của Tần Tấn Dương nhăn lại. Con nhím nhỏ chết tiệt này, dám đem anh biến thành “Tần công công”? Điều này đối với đàn ông chính là sự sỉ nhục lớn.
172 Ngồi ở bên trong xe thể thao, Giang Húc có chút không đáng kể nở nụ cười, giả vờ có bộ dáng nội tâm bị tổn thương, mất mác nghiêm trọng, nói: “Tiểu học muội đáng yêu của anh à! Em có thể bỏ lại trước kia một chuỗi xưng hô dài sao?” (Câu này em không hiểu, nguyên văn cv là như thế này: ngươi sẽ không có thể đi điệu phía trước kia một dài xuyến đích xưng hô sao không?)Đúng là Giang Húc học trưởng mắc mưu tràng cự tuyệt của cô ở lễ tốt nghiệp mà! Haizz ya! Thật đúng là đả kích lòng tự trọng của nam nhân.
173 Quả nhiên những lời này đã lập tức khiến cho gương mặt Tần Tấn Dương tối lại. Trong lòng hoang mang càng lúc càng lớn, nhưng mà không thể hiện ra ngoài.
174 Trong tài liệu hiện lên tất cả mọi chuyện của Giang Húc cùng Đồng Thiên Ái khi còn học cùng trường đại học, từ chuyện hai người bọn họ làm thế nào quen nhau đến sau khi tốt nghiệp Giang Húc bay đi Mỹ vẫn như cũ viết thư cho Đồng Thiên Ái, thậm chí ngay cả nội dung bức thư cũng cất giữ hai phong.
175 "Hả" Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, có chút tức giận nói, ''Anh chính là ghen!''Đáng chết! Anh chính là ghen! Bởi vì cô luôn né tránh anh, lại hay thay đổi thất thường, để cho anh làm sao sẽ không lo được lo mất đây? Tính đi tính lại, còn là lỗi của con nhím nhỏ này!Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy.
176 Quan Nghị vội vàng bắt được nhược điểm này, không quên nháy mắt một cái, chậc chậc khên ngợi, :"Ai! Càng ngày càng được rồi! Càng ngày càng có tướng vợ chồng nha! Ngay cả nói chuyện cũng giống nhau a!""Anh không được nói lung tung!" Đồng Thiên Ái tức giận mà giậm chân, chỉ vào Quan Nghị căm giận quát.
177 Tốc độ truyền đạt thông tin quả thật làm cho người ta phải cứng lưỡi. Cũng không lâu cho lắm, từ trên xuống dưới của Tần thị, lớn là quản lý, nhỏ là nhân viên vệ sinh, không ai là không biết đến sự tồn tại của Đồng Thiên Ái.
178 Thật nhiều năm cô sống cuộc sống của Ma Tước, lại bị một tên biến thái nào đó làm cho nó xáo trộn, Đồng Thiên Ái không thể nào không ''ở chung'' với người nào đó được rồi.
179 Tần Tấn Dương nhíu hai hàng lông mày, ''Mẹ là quan trọng nhất! Nhưng mà. . . . . . . ''Lời còn chưa nói hết, Tần phu nhân đã tiếp tục nói, ''Nếu là như vậy! Bây giờ mẹ muốn con trở về mấy ngày tham dự sinh nhật của Kỳ Kỳ cũng không được à?''''Mẹ! Sinh nhật năm nào cũng có, có tâm ý là được rồi! Hơn nữa, con không thích mấy cái tiệc xã giao kia!'' Tần Tấn Dương khẽ dựa vào ghế, hồi tưởng lại những bữa tiệc tưởng như không dứt kia, cảm thấy vô cùng không thú vị.
180 ''Động lòng?'' Đồng Thiên Ái thì thầm mấy chữ này, rồi chợt hồi tưởng lại thời gian trước đó ở đại học. Khi đó, cô cố gắng đi làm kiếm tiền. Học phí và phí sinh hoạt của mình cùng với tiền mỗi tháng gửi cho cô nhi viện, những thứ này đủ làm cho cô vô cùng bận rộn, không có thời gian dư thừa để nói chuyện yêu đương.