141 Sau tất cả mọi chuyện, buổi chiều hôm nay yên ắng chưa từng thấy. Gã biến thái chết tiệt đó, không hiểu sao lại đối xử tốt với cô. Thậm chí, hắn còn cố ý phân phó cấp dưới an bài cho cô một phòng làm việc riêng.
142 Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên lặng, yên lặng đến mức quỷ dị. Tên biến thái hầu như không còn gây khó dễ cho cô nữa. Mỗi ngày để cấp dưới sai bảo cô sửa sang lại một ít tài liệu công vụ gì đó.
143 Đồng Thiên Ái một đường chạy như điên, ra khỏi Cao ốc Tần thị. Trong đầu vang lên tiếng gào thét muốn chạy khỏi nơi đó. Cô không muốn chôn mình trong căn phòng đó nữa, cảm giác đè nén khiến cô khó thở.
144 Không khí bây giờ trở nên cổ quái, còn có chút kỳ hoặc. Đồng Thiên Ái không biết đã xảy ra chuyện gì sau lưng cô. Nội tâm mang theo sợ hãi cùng bất an, khiến Đồng Thiên Ái trở nên cẩn thận hơnChiếc muỗng nhỏ khẽ chạm vào thành ly, phát re từng tiếng “Keng! Keng!”.
145 "Đồng tiểu thư. . . . . . Có được hay không. . . . . . Cô đem Tiêu đại ca nhường cho tôi. . . . . . Tôi không thể. . . . . . Không có anh. . . . . . " Ôn Điềm Điềm cúi đầu thật thấp, gần như là tự lẩm bẩm với chính mình.
146 Tiếng chuông điện thoại vang lên, giờ phút này với Đồng Thiên Ái nó trở thành thứ âm thanh độc nhất trên thế giới. Giai điệu bài hát từ từ tăng lên, một lần rồi lại một lần vang lên.
147 Bàn tay to dày, ấm áp nắm thật chặt lấy tay cô. Đồng Thiên Ái buồn buồn ngẩng đầu lên nhin bóng lưng người đàn ông phía trước. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khác lạ, giống như dây thường xuân bò trên tường rào, dần dần lan sau vào tận trong tim.
148 “Anh buông ra! Cách xa tôi một chút!” Đồng Thiên Ái liều chết đẩy hắn ra, trên mặt hiện rõ vẻ phấn chấn, đôi mắt đen liếc liếc nhìn người bên cạnh. Tần Tấn Dương yên lặng, không nói gì thêm, nhìn cô một hồi thật lâu.
149 “Ting!” cửa thang máy mở ra. Đồng Thiên Ái lê từng bước chân nặng nề ra khỏi thang máy, lục lọi tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Cả người uể oải đi đến trước cửa phòng, mở cửa ra.
150 Khi Tiêu Bạch Minh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Cố hết sức mở mắt ra, giây tiếp theo đã đóng chặt lại, cảm giác thân thể rất nặng nhọc, mệt mỏi.
151 “Aaaaaa” Đồng Thiên Ái rên rỉ một tiếng, cuốn chăn lật người. Cô đã ngủ từ tối qua đến tận trưa hôm nay, khi tỉnh lại phát hiện cả người trở nên vô cùng lười biếng.
152 Ôn Điềm Điềm nhìn thấy anh, vội vàng hỏi“ Tiêu đại ca! Anh không sao chứ? Ngày hôm qua anh làm em sợ quá! Vừa rồi em có hỏi bác sĩ rồi cả hộ sĩ, nhưng là bọn họ nửa câu cũng không nói!”.
153 Ngồi trong taxi, Đồng Thiên Ái mù mờ không rõ bản thân nên đi đâu, tay chân cô hấp tấp lục trong túi xách tìm kiếm điện thoại. Nắm thật chặt điện thoại trong tay, Đồng Thiên Ái từng phút từng giây chờ đợi điện thoại vang lên, nhưng không có.
154 Tần Tấn Dương ngồi trong phòng họp, chú tâm lắng nghe các trưởng bộ phận báo cáo. Đây là hội nghị mỗi tháng tổ chức một lần, chủ yếu là tham thảo, xem xét lại các hạng mục trước, đồng thời khai phá thêm các hạng mục mới.
155 Đồng Thiên Ái hừ một tiếng, cắn răng nghiến lợi. Nhìn đi! Nhìn đi! Tên biến thái đắc ý quá mà! Sắc mặt hắn nhìn thấy mà ghê tởm, nụ cười kia sao mà giống mấy con cún nhe răng quá vậy! Cô biết thế nào mọi chuyện cũng như thế này! Lần này, lại muốn trồng trên tay anh á! (câu này mình pó tay, không hỉu )“Sao vậy? Bốn chữ em muốn nói với tôi là gì đây?” Tần Tấn Dương nhất quyết không buông tha, không thể không ép con nhím nhỏ này nói ra tâm tư trong lòng! Đồng Thiên Ái đưa tay che kín mặt, từng tiếng một nói, âm thanh là cực kỳ nhỏ “ Tôi….
156 “Thiên Ái! Không còn sớm nữa, con mau về thành phố đi. Mọi người ở đây ai cũng nhớ con! Đi ra ngoài một mình phải nhớ chăm sóc mình cho tốt nha con!”Đồng Thiên Ái ôm lấy tay mẹ Từ, cười cười “Con biết mà! mẹ Từ, con ở ngoài cũng rất nhớ mọi người ở đây! À! Còn có cơm ngon trong nhà nữa chứ!”“Mèo nhỏ tham ăn! Được rồi! Không còn sớm nữa! Mau trở về đi thôi! Nơi này đều tốt cả, con không phải bận tâm nhiều đâu!” Mẹ Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng, đã thấy Tần Tấn Dương lái xe ra ngoài.
157 Danh môn khách sạn, nhân viên phục vụ đi phía trước, thỉnh thỏang quay đầu lại, chỉ dẫn Tiêu Bạch Minh phía sau lưng đi đến một gian phòng Vip đã được bao trọn từ trước, cúi người hết sức cung kính nói “ Tiên sinh, xin mời ngài bên này!”Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái “Cám ơn anh!”Nhân viên phục vụ mỉm cười, mở cửa kính ra.
158 Tiêu Bạch Minh lái xe trở về bệnh viện đã là gần năm giờ chiều. Điềm Điềm đã tỉnh từ sớm, sữa cũng đã uống, lúc này cô đang vùi đầu vào mấy bản vẽ của mình.
159 Đồng Thiên Ái nắm trong tay chìa khóa cửa, trong nhất thời cảm thấy tay chân mình luống cuống, không biết làm gì. Thiệt là! Chuyện gì đã xảy ra thế này? Rõ ràng chỉ có mấy ngày không gặp sao hiện tại cảm giác giữa hai người lại lạnh nhạt thế này? Thân phận của cô bây giờ vẫn là bạn gái anh Bạch Minh, thậm chí còn là vị hôn thê của anh mà! Chuyện gì đã xảy ra vậy?Phải nói với anh chuyện của mình thế nào đây? Cô đã thích người khác, hơn nữa còn cùng tên biến thái kia ở cùng một chỗ.
160 Từng giọt mưa vẫn tí tách rơi xuống đất, tung tóe bắn trên người. Cho dù cách một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được từng chút từng chút lạnh lẽo.