61 Lạc Dục Đan bị lời nói của Vệ Thanh Phong tức giận đến toàn thân phát run. Kỳ thật lời nói của Vệ Thanh Phong cũng không ác liệt, lại châm châm kiến huyết, quan trọng hơn là lúc hắn nói lời này lại là đứng từ góc độ của một kẻ nhìn xuống.
62 Tâm tình của Lạc Dục Đan bị Trạch Ninh cùng Vệ Thanh Phong biến thành buồn bực đến cực điểm, cuối cùng bởi vì Ngô Hạo yếu thế mà khôi phục một ít. Hắn gọi cho một cấp dưới, làm chuẩn bị cho ba ngày sau.
63 “Ta đã đồng ý với Ngô Hạo, hôm sau dùng ngươi làm trao đổi. ” Lạc Dục Đan đứng ở bên giường Trạch Ninh, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nói cách khác thời gian ta có thể giữ ngươi trong tay không nhiều lắm.
64 Ánh mắt trống rỗng bất lực, Trạch Ninh co rúm thân thể lui ở trong góc, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí, nhưng cũng đã sắp không chịu nổi, hiện tại y theo bản năng mà lảng tránh hết thảy đụng vào.
65 “Chuyện anh dặn đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ngô Hạo mặc tây trang, chuẩn bị ra cửa.
“Yên tâm đi, Hạo ca, không thành vấn đề. ” A Cường gật đầu đáp lại, trong giọng nói mang theo một tia đau thương không dễ phát hiện, hắn có chút muốn nói lại thôi nhìn về phía Ngô Hạo, do dự nửa ngày, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
66 Đối với tươi cười của Ngô Hạo, Lạc Dục Đan không khỏi có chút chột dạ, hắn biết Ngô Hạo không phải là người thích phô trương thanh thế. Nhưng rốt cuộc là như thế nào…
“Ninh, đi cửa Đông tìm a cường.
67 “Nếu đã nói đến phần này, hôm nay ta chấp nhận thua. Ngô Hạo, ngươi có thể lạm đến loại trình độ này ta thua cũng không oan. ” Lạc Dục Đan vẫy vẫy tay làm cho người giữ chặt Ngô Hạo, chuẩn bị rời đi nơi tùy thời có thể nổ mạnh này.