1 Vào một đêm đông gió lạnh thấu xương, Lâu Tự tăng ca về nhà rất muộn. Chào hỏi với bảo vệ xong, hắn kéo chặt áo bông trên người bước nhanh về nhà của mình.
2 “Tôi là chủ của cửa hàng này. ” Cận Uyên nói.
Bây giờ Lâu Tự mới mơ hồ nhớ lại, trước kia hình như Cận Uyên đã từng nói ba mình có tiền.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lâu Tự, Cận Uyên lại nói: “Cửa hàng này là tôi tự mở.
3 Lâu Tự có thói quen ăn xong cơm tối phải ra ngoài chạy bộ, nhưng vì ánh mắt đáng sợ đó nên dạo này hắn rất ít khi chạy bộ.
Hôm nay ăn cơm hơi sớm, Lâu Tự nhìn sắc trời vẫn còn sáng nên ra đi ra ngoài.
4 Ban đêm trời đổ tuyết, rơi đến tận sáng sớm vẫn chưa ngừng.
Buổi sáng Cận Uyên kéo rèm ra, trên cửa sổ kết một tầng sương bạc. Anh vào phòng bếp mở tủ lạnh, trong đó chỉ có trứng gà và rau củ, không hề có điểm tâm như tối qua anh đã nói với Lâu Tự.
5 Hôm đó sau khi chúc ngủ ngon với Cận Uyên, cửa nhà Lâu Tự được Cận Uyên đóng lại.
Lâu Tự đứng ở huyền quan không vội đi ngay, đầu tiên hắn giật giật ngón chân rồi đột nhiên ghé sát vào lỗ mắt mèo: “…Gì chứ, quả nhiên vẫn còn.
6 Sau khi tan tầm Lâu Tự đến tiệm đồ ngọt, xuyên qua cửa kính hắn nhìn thấy bóng lưng của Cận Uyên. Cận Uyên mặc đồng phục làm việc, đứng thẳng, người cao ngất chân thon dài, chỉ nhìn bóng dáng thôi cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
7 Đóng cửa hàng, Lâu Tự và Cận Uyên cùng nhau trở về tiểu khu. Khi đi ngang qua cửa hàng Cận Uyên đột nhiên nói mình muốn mua đồ, Lâu Tự đứng ngoài chờ anh.
8 Lâu Tự: “Người đó là anh?”
Hắn bị Cận Uyên nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, cả người hơi ngả về sau.
Cận Uyên dường như vẫn chưa nhận ra, tiếp túc ghé sát vào người Lâu Tự: “Người đó?” Có vẻ như anh nói xong lời này mới kịp phản ứng lại, trong mắt lóe qua tia sửng sốt: “Cậu cho rằng tôi là người theo dõi cậu?”
Lâu Tự tựa đầu vào sô pha mềm mại, lòng rối như tơ vò: “Anh nhận ra từ lúc nào?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì?” Cận Uyên cúi đầu, môi lướt qua sống mũi Lâu Tự làm hai mắt Lâu Tự trừng lớn.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 100