21 Lúc Cổ Mộ Quỉ Lân vừa đáp xuống đất, bóng áo đỏ nháng lên. Trên đương trường xuất hiện thêm một nữ nhân áo đỏ, đầu tóc rối bù, có cắm một đóa hoa mai trắng, nữ nhân này chính là Dao Trì Ma Nữ trên bờ Thiên Kiếm Đàm.
22 Trong đầu Âu Dương Hải lập tức hiện lên dung mạo hiền từ của Đông Hậu Lâm Đại Ngọc, và cả những lời trò chuyện hôm trước với mình. Âu Dương Hải a lên một tiếng, nói:-Sao ta hồ đồ như vậy, sao ta không phát giác chuyện này! Mẫu thân ơi! Sao không nói cho con biết sự thật?Cổ Thiên Nhân Viên nói:-Mẫu thân của ngươi tạm thời không nói cho ngươi biết, đương nhiên là có dụng ý của bà ta.
23 Âu Dương Hải ? Âu Dương Hải? "Sao chàng không trở lại! Sao chàng không trở lại?" Mỗi lúc mặt trời lặn, và trong đêm khuya tịch mịch. Bên bờ Thiên Kiếm Đàm văng vẳng tiếng kêu gọi thê lương ai oán.
24 Lý Xuân Hoa nghe tiếng gọi của Âu Dương Hải, đôi mắt nàng mở thật lớn, nói:- Âu Dương Hải, đây là thực sự ư? Chàng? chàng? chàng hãy còn sống? Ôi! Nhưng thiếp sắp chết rồi, điều này không quan hệ, chỉ cần chàng còn sống là thiếp an tâm rồi, Tiểu Linh cũng có người chăm sóc! Ô! Tiểu Linh đâu? Nó là con trai của chàng đấy! Âu Dương Hải, chàng chắc không biết thiếp đã sinh cho chàng một đứa con trai.
25 Âu Dương Hải vừa hỏi vừa dùng mục lực muốn nhìn thấu qua bức rèm, nhưng dù cho ánh mắt Âu Dương Hải có sắc bén đến đâu cũng không đủ trông thấy bóng người bên trong.
26 Vào một ngày khí trời âm u !Tại một nơi ở giữa hai ngọn núi Đông Vân Phong và Tây Vân Phong thuộc núi Cửu Cung Sơn. Nơi ấy chính là Âm Dương Cốc ? ã một nơi hoang vu tĩnh mịch này, không biết từ bao giờ đã xuất hiện rất nhiều người, tất cả đều là những tay cao thủ võ lâm.
27 Âu Dương Hải nghĩ đến hành vi tàn khốc của phụ thân, bất giác máu nóng trong ngực bừng bừng?. Nhưng nghĩ đến phụ thân hơn hai mươi năm nay đã qua những tháng năm thê lương cay đắng, chàng không khỏi thương cầm rơi lệ? Chàng đứng ngẩn ngơ đến xuất thần, hồi lâu mới kiên nghị nói:- Thiên Sơn lão tiền bối, Viên bá bá dặn các vị dẫn ta đi gặp phụ thân, dù phụ thân năm xưa có làm gì đi nữa ? Phận làm con không thể không hỏi đến, nếu ta không giải cứu lão nhân gia thoát ly bể khổ thì quả thực hổ thẹn làm con người.