301 Sóng biển ba động mãnh liệt, vô số sinh vật trong biển hiện ra, bọn nó mượn lực của sóng biển bắt đầu phóng về tòa thành. Một số sinh vật trong đó thậm chí còn trèo dọc trên thành tường.
302 Những người khác đều dùng ánh mắt khâm phục nhìn hắn, còn tỏ ra vài phần kính trọng. Nhưng mà, bọn họ lại không biết được, lúc này Trịnh Hạo Thiên đã dùng toàn bộ tinh khí đặt vào mũi Thần Ky tiễn.
303 Sinh sống ở cạnh biển nên mọi người đều biết, ngư nhân có chiến giáp kim sắc đều là cường giả trong ngư nhân. Mỗi một ngư nhân chiến tướng ít nhất cũng ngang bằng với cường giả nhân loại tu vi thất giai.
304 Một đạo lưu quang lóe lên trên mặt đất, tốc độ cực kỳ kinh khủng, thậm chí còn tạo ra từng đạo thanh âm kỳ dị. Mặc dù Trịnh Hạo Thiên đã tăng tốc độ đến cực hạn, nhưng vào giờ phút này hắn lại muốn chửi con mẹ nó.
305 Tầng mây cao vút bốn phía, vách núi gần như thẳng đứng, một cỗ thủy lưu khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như cuồng phong, mang theo sấm sét đột nhiên bùng nổ ở trên bãi đá, mây mù bao phủ cả ngọn núi, trận trận cuồng phong sinh ra trên vách đá.
306 Trước mắt đột nhiên lóe lên một tia quang mang, lập tức tiểu muội muội Trang Mạt Mạt xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên. Ước Sắt hoảng hốt, dựa vào nhãn lực của mình, hắn cũng không nhìn ra được thực lực người này đến mức nào.
307 “Ca ca, huynh gọi muội ra làm gì?”Một thanh âm tuyệt vời vang lên cạnh người Trịnh Hạo Thiên. Trịnh Hạo Thiên quay đầu trở lại, góc quay quá lớn làm cho hắn nghe được cả thanh âm xương cốt giòn vang của mình.
308 Trên mặt biển, sóng vẫn cuồn cuộn, sinh vật hải tộc giống như sóng biển sôi trào dần dần tiến đến. Mà những sinh vật nãy cũng chỉ có thể sinh tồn thời gian ngắn ở trên mặt đất, vì vậy đám yêu thú này lại càng điên cuồng trùng kích vào đầu thành.
309 “Nhìn kia, đó là cái gì…. ?”Tiếng kinh hô hoảng sợ từ trong miệng các luyện yêu vũ giải trên đầu thành phát ra. Trong nháy mắt, cơ hồ tất cả ánh mắt đều hướng tới hướng kia.
310 Trong tháp lâu, nhất thời một mảnh yên lặng, ngay cả Vương Vũ và hai vị linh khí sư tại giờ khắc này cũng ngừng cước bộ lại. Mà mọi người lúc này mới hiểu ý tứ của Trình Gia Chấn, hắn sau khí an bài cho chúng đệ tử Hắc Sam Môn rời đi, liền lựa chọn một mình ở lại thành, hơn nữa còn muốn tồn vong cùng tòa thành này.
311 Thần Ky nỏ, ở trong thế giới nhân loại đại danh đỉnh đỉnh, uy năng khổng lồ của nó không gì có thể so sánh được. Nhưng mà, Thần Ky nỏ chính là Thần Ky nỏ, không phải là những cung tên bình thường.
312 Thanh âm du dương từ biển rộng chậm rãi truyền đến. Đạo thanh âm ngọt ngào này tràn đầy mị lực, tựa hồ có thể câu dẫn tâm tình con người. Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động, hắn lập tức cảm ứng được, chân khí bản thân cư nhiên bắt đầu loạn chuyển lên.
313 Trịnh Hạo Thiên trấn trụ lại đan điền, ý niệm hắn lại lần nữa chìm vào đan điền. Ở nơi đó, hai con sinh vật hung mãnh cường đại vẫn như trước đang tiến hành quyết đấu sinh tử.
314 Một người chậm rãi sải bước đi đến bên ngoài tháp lâu. Không ai biết hắn đi tới ngoài tháp lâu vào lúc nào, cũng không ai nghe được một chút động tĩnh, hay nhìn thấy được một chút thân ảnh.
315 Ánh nắng chiều chiếu xuống khắp nơi, chân trời phía tây ảm đạm một màu hồng tím. Màu sắc nay thay đổi liên tục, lúc thì hoa râm, lúc thì ngân bạch, lúc lại hoàng kim.
316 Lúc này ở trên tháp, trừ Trịnh Hạo Thiên là ngoại nhân ra, thì linh khí sư hay là những luyện yêu vũ giả hôn mê bất tỉnh kia đều là người Liệt Hổ Chúng.
317 Biển rộng dào dạt, ánh nắng chiều chiếu xuống, sóng biển giống như những đứa trẻ bướng bỉnh nô đùa, trên mặt nước một mảnh kim quang, làm người hoa cả mắt.
318 “Hắt xì…”Hung hăng nhảy mũi một cái, Trịnh Hạo Thiên cau mày lại một chút, tâm tình tương đối vui vẻ. Hổ Phách Thiên cười dài, nói: “Huynh đệ, ta truyền cho đệ là Hổ Vương Khiếu Thiên Hống, chứ không phải Hổ Vương Nhảy Mũi Hống à.
319 “Trịnh huynh, là ta…. ” Một thanh âm trầm ổn quen thuộc lập tức vang lên. Khí tức bành trướng trên người Trịnh Hạo Thiên nhất thời tiêu tán, hắn thay đổi vẻ mặt, tươi cười nói: “Thì ra là Vương huynh, thất lễ rồi….
320 Trên không trung một đạo hào quang lóe lên, đột nhiên hạ xuống, rơi trên một mảnh đất trống ngoài thành. Trịnh Hạo Thiên nhảy xuống Độn Thiên Chu, cười nói: “Vương huynh, đây là thành thị gần nhất rồi, hy vọng có truyền tống trận….