21 Ngồi trên xe bảo mẫu, ba người đều trầm ngâm không nói gì, ông bầu thù lặng lẽ thì hai người bên cạnh, ngồi cả nửa ngày mà chẳng nói với nhau câu nào.
22 Ngày công bố thông tin với giới báo chí, cả hội trường đều toàn là phóng viên, ngoài hội trường còn có những fans hâm mộ trung thành của Thẩm Giai Vân, đối với sự việc này cũng vô cùng quan tâm.
23
Cố Thu đang ngồi im ở phòng nghỉ ngơi của công ty, đang uống ly cà phê, cứ lặng lẽ nhìn ti vi.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thẩm Giai Vân và Thời Thiếu Tu đang ôm lấy nhau, nhìn như đôi tình nhân lâu ngày không gặp vậy.
24
Thẳng tay hất tay của Thời Phong Thụy ra, Cố Thu sợ hãi đẩy anh ra, đứng dậy nhưng bất cẩn làm ly cà phê trên bàn rơi xuống sàn, rớt xuống cái “bùm”.
Trong mắt Thời Phong Thụy ánh lên sự giận dự, nhưng lại cố nhịn, anh hít một hơi thật sau, đưa tay đỡ Cố Thu: “Thôi, anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra thử.
25
Cảm giác như cô đã nôn hết toàn bộ mọi thứ trong bụng ra bên ngoài, nhưng Cố Thu vẫn cứ thấy buồn nôn, cô cứ ngồi cạnh bồn vệ sinh, ói liên tục.
Cúi cùng cô thấy dạ dày mình ổn hơn ít nhiều, cô mới từ dưới đất bò dậy, chỉ cảm thấy đầu óc mình cứ quay cuồng, trước mắt cô là một mảng tăm tối.
26
“Cô nói gì!” Cố Thu kinh ngạc mở to đôi mắt, đồng tử co lại.
“Có phải con quá kích động không, con yên tâm, đứa trẻ trong bụng con vẫn rất ổn, nhưng sau này con phải cẩn thận hơn, bên cạnh lúc nào cũng có người chăm sóc con là tốt nhất.
27 Cố Thu bị sặc đến ho không ngừng, dùng sức ngẩng đầu lên, vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Thời Phong Thụy, cho đến khi nuốt viên thuốc vào trong, Thời Phong Thụy mới bỏ cô ra, mặt đầu sự tức giận: “Tối nay xuất viện về nhà, đừng có mà tạo ra những chuyện động trời nữa.
28
Nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác: “Thời Phong Thụy, lúc đầu tôi đã từng nói với anh, không được phép làm hại Thời Thiếu Tu, tôi chỉ muốn có được anh ấy, nhưng tôi không muốn anh ấy có gì ngoài ý muốn!”
Đó lại là giọng nói của Thẩm Giai Vân.
29
Có thai! Đôi mắt Thẩm Giai Vân đột nhiên mở to, tay càng dùng sức hơn nữa, Cố Thu chỉ có thể liều mạng ngẩng đầu lên, nước mắt theo má chảy xuống.
“Cô lai dám có con với Thời Thiếu Tu!” Biểu hiện của Thẩm Giai Vân vô cùng hung dữ, cô mở to hai mắt nhìn Thẩm Giai Vân, bộ dạng như một ăn thịt cô ấy vậy.
30
Thời Phong Thụy nở một bụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Cô sống đau khổ chỉ có thể trách cô, ai bảo cô vì cứu Thời Thiếu Tu mà bỏ rơi anh ta. ”
Hai từ bỏ rơi thốt ra, trong lòng Cố Thu đau như xé tim gan, cô ôm lấy ngực mình, nằm đó để nước mắt tuông rơi.
31
Thời Thiếu Tu đốt một điếu thuốc, nhăn mày không thèm quan tâm, bắt xe rời khỏi hộp đêm.
Trên đường phi thẳng đến khu biệt thự cũ của mình, sắc mặt Thời Thiếu Tu càng lúc càng băng lạnh, quay đầu nhìn thấy trời tối đen như mật, xe càng ngày càng tiến gần biệt thự.
32 Nước mắt lại rơi, cô cúi đầu sờ bụng mình, giờ mới nhớ ra mình đang mang thai, nhưng lại uống không ít rượu, nhẹ nhàng nói câu xin lỗi chính mình, cô ngồi cạnh bàn, mở ngăn kéo của Thời Phong Thụy ra.
33
“Cố Thu” đằng sau cô vọng lại một âm thanh, khiến Cố Thu toàn thân run rẩy, liền vội quay đầu lại nhìn.
Thời Phong Thụy nhìn dò xét cô một hồi, bộ dạng lạnh lùng nhìn có vẻ như muốn nuốt sống Cố Thu vậy.
34
Cố Thu sợ hại, cúi đầu nhìn bụng mình, đột nhiên chống trả quyết liệt: “Không được! Đó là con của tôi, anh không có quyền động vào con tôi!”
Ánh mắt của Thời Phong Thụy từ từ lạnh lùng, hắn tát cho Cố Thu một tát thật mạnh: “Cô là vợ tôi, cô lại dám có con với kẻ khác!”
Bị tát đến hai má đỏ lên, Cố Thu nằm dưới đất bắt lực rơi nước mắt, lại bị Thời Phong Thụy kéo ra khỏi biệt thự.
35
Sắc mặt Lưu Tổng hơi có sự thay đổi, khẽ ho một tiếng, cười nhìn Thời Thiếu Tu gật đầu, sau đó quay người đi chỗ khác, rồi đi kính rượu người khác.
Thời Thiếu Tu cười lạnh, nhìn bóng dáng phía sau người đó, liền uống hết ly, rồi đặt ly lên bàn, đi về phía trước.
36
Lúc buổi tiệc từ thiện kết thúc, đã là nửa đêm, nhưng ngoài cửa vẫn đầy phóng viên, âm thanh chụp hình vẫn vang lên không ngừng.
Thẩm Giai Vân lúc này khoác tay của Thời Thiếu Tu, cười vô cùng hạnh phúc.
37 “Cô hai của tôi ơi, cô làm ơn đừng có làm loạn nữa, cô biết giờ tình trạng cô nguy hiểm ra sao không, cô biết là những scandan trên mạng sẽ gây ra hậu quả gì không?” A Tĩnh ở bên kia đau khổ khuyên ngăn.
38
“Thời Thiếu Tu! Em muốn làm gì?” Thời Phong Thụy đi về phía trước, tay đẩy Thời Thiếu Tu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Em đừng làm loạn nữa!”
Cả đám người không ai lên tiếng, đều tránh đường.
39
6939.
Dương Thạc cầm áo khoác khoác lên người, cùng anh đi về hướng cổng bệnh viện, không thèm nhìn mặt Thời Phong Thụy.
Thẩm Giai Vân vội từ trên lầu xuống, nhìn thấy bóng dáng Thời Thiếu Tu đang xa dần, vội chạy lên phía trước: “Thiếu Tu, chờ em với!”
Một tay giữ lấy tay Thời Thiếu Tu, Thẩm Giai Vân quay đàu nhìn, thấy Cố Thu từ từ đi về phía trước, nhìn thấy hai đôi mắt đỏ ngầu của Thời Thiếu Tu, sắc mặt cũng rất khó coi, Thẩm Giai Vân đi lên phía trước, kéo tay Cố Thu lại, lạnh lùng nói: “Có phải cô lại làm gì Thời Thiếu Tu không?”
Cố Thu bị giữ lại đến xém khuỷu xuống đát, quay đầu nhìn Thẩm Giai Vân, chỉ thấy một đôi mắt vô cảm, trên mặt còn có vết tích của nước mắt.
40
“Cố Thu” sắc mặt Thời Thiếu Tu trở nên lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy thù hận: “Cô muốn tất cả mọi người vì sự bi thương của cô mà trả giá sao?”
Hô hấp bỗng bị ngừng lại, Cố Thu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thời Thiếu Tu.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 28