41
Cố Thu cười gượng, khuôn mặt trắng bệch, nhẹ gật đầu: “Phiền mở ti vi giúp tôi. ”
Y tá cười nói ok, mở ti vi xong liền ra ngoài, nụ cười trên gương mặt cô, dần dần biến mất.
42
Ánh mắt Cố Thu bỗng trở nên ấm áp, đưa tay ôm lấy mẹ, đầu dựa vào vai mẹ: “Con biết là con yêu mẹ nhất trên đời. ”
Mẹ cô không biết nói gì sờ tóc cô: “Đứa con ngốc, mẹ cũng yêu con nhất, gần đây con và Thời Phong Thụy có tốt không?”
Ánh mắt Cố Thu lộ ra sự hốt hoảng, cô cúi thấp đầu, né ánh nhìn của mẹ: “Khá tốt, chúng con vẫn như vậy.
43
Tiếng đóng cửa “bùm” cái.
Cố Thu hoàn thần lại, Thời Phong Thụy đã trở lại.
Hắn đứng trước mặt Cố Thu, khuôn mặt lạnh lùng trở lại, chỉnh lại quần áo, nhìn dáng vẻ Cố Thu, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay biểu hiện của cô không tệ.
44
“Mẹ!” Cố Thu khóc lớn đầy đau khổ, nắm chặt lấy bàn tay mẹ, cả người run liên tục.
Y tá vội đi lên phía trước, đỡ Cố Thu dậy: “Cô ơi, cô chảy máu rồi, có phải vừa xảy thai không, cô không được kích động như vậy đâu!”
Cố Thu nắm lấy tay của y tá, nước mắt như suối: “Tôi xin cô! Cứu mẹ tôi! Cứu mẹ tôi!”
Y tá nhẹ vỗ vai của Cố Thu, đỡ cánh tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Cô ra ngoài trước đi, chúng rôi đang cấp cứu cho mẹ cô.
45
“Hôm qua trên đường Thanh Viễn xuất hiện một tai nạn xe nghiêm trọng, tài xế chết ngay tại chỗ, người đi trên xe một mất một bị thương. ”
Âm thanh của phát phát thanh viên trên tin tức lạnh lùng nói, bỗng chốc, trong đầu Cố Thu có chút nghi vấn: “Cha mẹ cô, xảy ra tai nạn trên đường Thanh Viễn.
46
Cố Thu bị bóp cổ đến không thấy gì trước mắt cả, cô mở miệng ra nhưng không thể thở được.
Thời Phong Thụy nhìn sắc mặt Cố Thu dần dần đổi sang màu trắng, cuối cùng cũng từ từ bỏ tay khỏi cổ cô, ngồi bên giường thở mạnh.
47
Tang lễ được cử hành vào lúc 10h sáng ngày thứ hai.
Cố Thu im lặng ngồi trước linh đường, cứ nhìn vào di ảnh của ba cô treo trên tường, nhìn với vẻ vô cùng thân thương hiếu kính.
48 Lúc này Thời Thiếu Tu cũng không nhìn Cố Thu thêm nữa, ôm lấy Thẩm Giai Vân, quay người rời khỏi linh đường: “Anh dẫn em về, thời gian này cũng đừng đến phim trường nữa.
49
Khi lần nữa về tới Cố Thị, nhìn thấy luật sư Lưu đang đứng trước cửa chờ, mặc một chiếc đầm đen, cứ đứng im đợi cô.
Vừa nhìn thấy cô, Luật sư lưu đã đi lên phía trước, đưa tay chào Cố Thu: “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
50
Thẩm Giai Vân toàn thân khó chịu, có chút sợ hãi, miệng cô mở to thở mạnh, nhưng hơi thở rất bất ổn.
“Vậy đi. ” Thời Phong Thụy đột nhiên trở nên nhẹ giọng: “Giúp tôi làm việc này, tôi sẽ cho cô một phần, để cô giảm đau, sau khi xong việc, tôi sẽ bán nó với giá thấp cho cô, sao?”
Hắn đột nhiên tiến đến bên tai Thẩm Giai Vân, nhẹ tiếng nói: “Cô giết Cố Thu cho tôi, nếu cô ta chết, cái gì tôi cũng có thể cho cô.
51
Sau khi kết thúc mọi chuyện, một mình Cố Thu quay lại bệnh viện, áp thấp khiến toàn bộ nhiệt độ ở trong thành xuống thấp rất lạnh.
Đã vật vã và lao lực suốt mấy ngày liền, khiên cô không còn sức, ngồi trước giường bệnh của mẹ, nhìn màn hình bảng điện tim mẹ đang chảy liên tục, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn.
52
Cô lại ngây người đa, mùi vị này, là mùi vị mà cô yêu thích nhất từ nhỏ đến lớn.
Quay đầu qua bên cạnh, chính là bên cạnh không xa nhà cô mấy, biệt thự của Thời Thiếu Tu cũng ở đó.
53
Cả nhà này đều có hơi và ký ức của cha mẹ cô, ăn cơm xong, Cố Thu muốn lên lầu coi thử.
Đẩy cửa vào phòng sách của bố, một mùi vị đầy quen thuộc của bố tràn về.
54
6954. Cố Thu vô cùng sốt ruột, cô cúi người lúc tìm ngăn kéo trong phòng sách của ba.
Ngăn kéo trong tủ ba đầy hợp đồng, có những cái chưa kì, chắc là mới đem qua gần đây.
55
“Nếu người không muốn tiếp tục hợp tác, người phải đền gấp 10 lần tiền vi phạm hợp đồng. ” Một âm thanh vang lên, chắc là luật sư.
Thời Phong Thụy nở một nụ cười, khuôn mặt tỉnh bơ như không có gì: “Nhưng con phải làm sao? Dù gì con cũng đang nuôi con gái ba, ba nói đúng không?”
Đây rõ ràng là một câu uy hiếp, tiếng ba cô đột nhiên ngừng lại, âm thanh thay đôit: “Thời Phong Thụy, ta sớm đã thấy được ngươi khác với Thời Thiếu Tu, thằng bé đó lương thiện, còn ngươi thì không.
56
Cô nhăn mày lại, im lặng chờ đợi.
Cố Thu nhìn thấy vô cùng rõ ràng trong đêm tối, đột nhiên, có người đàn ông xông ra.
Người đàn ông này đứng trước gương, hắn dường như không phát hiện trên xe có máy ghi.
57 Trong tủ để đầy ảnh cưới của cha mẹ anh, còn có thư tình của ba viết tặng mẹ, thậm chí là nhật kí của hai người, trong đó đều đầy tình yêu của họ đối với nhau.
58
Ngây người ra, Cố Thu vươn tay lấy, cầm xem, trên đó ghi chữ di ngôn.
Xe cấp cứu đang ở phía trước, Cố Thu muốn đặt bức thư lại vào túi anh, nhưng thấy một góc thư đã dính máu, suy nghĩ một hồi, cẩn thận bỏ nó vào túi của mình.
59
Chỉ khi nhìn thấy ba chữ “đang phẫu thuật” đã tắt hẳn, cửa lớn trong phòng phẫu thuật từ từ được mở ra.
Nước mắt Cố Thu lại rơi, đứng dậy đi về phía trước, nhưng lại thấy một bóng hình quen thuộc.
60
“Bà đừng nói thế. ” Thời Phong Thụy cười cúi đầu: “Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ con yêu nhất, bà nội. ”
Bà nội vỗ đầu mình, mệt mỏi nói: “Tối nay con ở lại canh chừng em trai con, cha mẹ nó mất rồi, chỉ có mình con là thân nhất.