101 Trước câu hỏi hết sức là “bình dị” của bà, tôi cần như cứng họng, nước mắt đã ráo hoảnh từ lúc nào chỉ để lại khuôn mặt ngây ra như tượng chẳng biết làm gì ngoài ú ớ từng cơn:-Ơ, à! B…bạn gái nào vậy nội…?-Thằng khỉ, còn giấu nội mày à? Rõ ràng ba mày nói mày dẫn bạn gái về ra mắt nội, còn chối!-Không có thiệt mà nội, tại ba con nói giỡn đó chứ con thế này ai mà thích con!-Ờ, thế nội cũng mừng! Chứ mày mà có bạn gái thật thì tội cho cái Nhung quá!-Nội…đã bảo là đừng nhắc đến chuyện đó mà!Nhỏ nhung giảy nãy ngồi vào gần nội.
102 -Hú, bớ thằng Phong ra đây cho tụi tao mau!Vừa mới sáng sớm, tụi thằng Khánh đã réo vang ngoài cổng làm cho bọn tôi cuốn quýnh ngốn trọn cả bữa sáng vào họng để ra gặp tụi nó:-Tới gì sớm dzậy mấy má! Còn chưa kịp ăn sáng xong!-Hôm qua tụi tao bảo tới sớm rồi còn gì, đi tham quan phải đi sớm mới đủ thời gian chớ!-Rồi, đợi tụi tao xíu!Cũng may thay, hôm nay chỉ có thằng Khánh với thằng Mậu, chứ kéo cả băng như hôm qua khéo người ta tưởng đi oánh nhau báo công an thì khốn.
103 Vào lúc này tôi không thể tin được những gì nghe từ thằng Khánh nữa. Một phần Đồng Bò đã không còn là của tụi tôi nữa ư? Tại sao tụi Bình An B lại sở hữu được 1 phần Đồng Bò chứ? Đó vốn dĩ là đất của bọn tôi, đất nằm trong địa phận ấp Đại An.
104 Buổi tối ở miền quê người ta thường ngủ rất sớm, chỉ khoảng 8-9h hơn mọi nhà đã bắt đầu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ cả rồi. Nhà nội tôi cũng thế nhưng tôi không quen ngủ sớm được, nằm trên giường mà mắt cứ mở tráo tráo lo nghĩ về những chuyện không đâu nhất là chuyện tôi suýt bị hạ gục bởi 3 thằng choai choai nếu không có Lam Ngọc kịp thời cứu giúp.
105 Lại một buổi sáng thật yên bình tại thôn quê, tôi bước ra bậc thềm vươn vai, hít vào ngực những luồn không khí trong lành nhất trong cái nắng sơm ấm áp và hiền hòa.
106 Việc rời khỏi nhà mà không bị nội phát hiện là một việc khó hơn là lên trời, tuy rằng đôi mắt bà không còn rõ nữa nhưng bù lại đôi tai bà trở nên thính vô cùng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến bà thức giấc.
107 Mùa hè, đồng nghĩa với việc mấy đứa con nít được nghỉ, mà đã nghỉ thì phải tổ chức trò chơi, mà đã tổ chức trò chơi thì phải thật là linh đình. Đó là nguyên nhân vì sao đám con nít trong xóm lại tôi lại háo hức đến vậy.
108 Trước vấn đề nghiêm trọng mà tụi xóm tôi nêu lên, tôi chỉ đáp gỏn lọn:-Thì qua lụm lại!-Mày có ngon thì qua bên đấy đi!-Úi xì, không qua thì tao qua!Sẵn trong lòng sự háo hức có từ bàn thắng lúc nãy, tôi hiên ngang đi qua phần sân bên đấy như đất của mình vậy.
109 Xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng nhưng đối thủ của tụi tôi lần này lại có hành tung khá bí ẩn, nói thẳng ra là bọn tôi chẳng biết gì về thực lực của bọn nó cả, nhất là cái thằng cầm đầu Bình An B đó lại càng huyền bí.
110 Trong lượt bóngđầu tiên này, quyền giao bóng thuộc về bọn Bình An B, và bọn tôi lại chọn phầnsân xuôi chiều nắng để tránh bị chói. -Toàn, lên giành banh…vụt…Khi thằng Huy còn chưa kịp nói hết câu, trái banh đã vụt qua mặt nó với tốc độ khủng khiếp sau cú sút trái phá của thằng thủ lĩnh từ pha mồi bóng đầu trận.
111 -Này Ngọc, có sút được không?-Sút à, chỉ biết sút móng thôi!-Thế trước kia đá nhiều không?-Trước thì có đá với các sư huynh đệ đồng môn, cũng được chút chút!-Vậy được, nhiệm vụ của Ngọc chỉ cần càng lướt và sút mà thôi! Tất cả sẽ làm mồi nhử!-Hiểu rồi!Chiến thuật chỉ được trao đổi qua vài lời ngắn ngủi nhưng đã thành công mĩ mãn trong lần thử đầu tiên này.
112 Kể từ sau trận banh siêu kinh điển vừa qua, bọn Bình An vẫn chưa có động tĩnh gì, trời vẫn yên biển vẫn lặn như vốn có trước đây. Nhưng tôi vẫn sợ lắm cái gọi là trước cơn bão lớn bầu trời vẫn trong xanh.
113 -Phù, cái cuối cùng…ây chà…!Tôi ngồi bệch xuống đất khi vừa xếp xong cái ghế cuối cùng để chuẩn bị đóng cửa quán vào buổi tối. Cả người tôi giờ đây uể oải vô cùng cứ như vừa đánh nhau mấy chục hiệp vậy, ấy thế mà con bé Linh vẫn đứng sừng sững, vẻ mặt chẳng có chút gì gọi là mệt mỏi cả.
114 Chuyến xe bus uể oải cuối cùng cũng dừng lại trước ngỏ vào nhà nội tôi ở đường lớn. Tôi vật vờ xuống xe bắt đầu những bước đi bộ của mình hệt như lúc đầu về nhà nội vậy.
115 Viễn tưởng kế hoạch của tôi sẽ diễn ra thuận lợi, ấy thế mà bọn Bình An đã cao tay hơn khi gài tay trong vào đội hình của tôi khiến cho tất cả toan tính dường như bị phản tác dụng, Toàn phởn bị bủa vây, Lam Ngọc bị thương nặng và cả Ngọc Lan hiện giờ đang lâm nguy nữa.
116 Thằng Tồ lại phóng đến, tôi tung 1 đòn đánh bằng tay phải làm thằng Tồ giơ tay lên thủ thế. Đến nữa chừng tôi rụt về dấn một đòn khớp tay thẳng vào bụng, nó đánh bật tay tôi ra gỏn lọn đồng thời nắm cổ áo tôi kèo giật về lật chỏ lẻn toan đập vào mặt đối phương, tôi hoảng hồn thụp đầu xuống né thì gặp đầu gối của nó đang lao đến mặt mình với một làn gió cắt lạnh sống lưng:-Chách…! – Tôi gồng hai cánh tay trước mặt đỡ đòn, bị kình lực của đòn lên gối hất văng bật ngửa xuống đất.
117 Mùi thuốc sát trùng nồng nặc…Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó tôi lại cảm nhận được một màu trắng toát trước mặt và sau cùng là một bóng người đang ngồi cạnh chỗ tôi, người đó nhìn tôi tròn xoe mắt rồi vỗ nhè nhẹ lên má:-Phong…tỉnh rồi đó à?-…-Chưa khỏe hẳn thì nghỉ đi, gắng sức làm gì?-…-Chụt…khép mắt lại và ngủ đi nào, chéri…!!Nhưng lúc đó tôi mệt quá, toàn thân không thể cử động được, cả tay cả chân cả đầu nữa, nó cứ cứng đơ, ê ẩm, không lâu sau, tôi lại thiếp đi…Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy khá khẫm hơn nhưng vẫn còn rất đau.
118 Ngày hôm sau, chú Tư Chúc ba cùng với nhỏ Nhung đến đón bọn tôi rất sớm, mới ra đến cổng bệnh viện đã thấy hai cha con đã đâu xe ở đó từ lúc nào. Đáng lẽ ra hai tụi tôi có thể chất lên một xe mà tống 3 chạy về nhưng vì tôi mới xuất viện cộng với việc phải chở thêm người bạn đồng hành bất đắc dĩ của tôi là chiếc xe lăn nên phải nhờ đến sự trợ giúp thêm từ nhỏ Nhung.
119 “Mắt nai nhay nháyMắt xinh xinhTóc xõa ngang vaiTóc xoăn dàiBé con kiêu kìKiêu kì thếCho tim bồi hồiBồi hồi ghê…!”—————————Chẳng mấy chốc sau những ngày hè ảm đạm kể từ khi rời nhà nội trở về cái đất Sài Gòn này, ngày nhập học cũng đã đến.
120 Buổi bầu ban cán sự mới cũng được bắt đầu…Theo như thầy Tuấn phổ biến, các ban cán sự cũ năm trước vẫn được quyền ứng cử vào chức hiện hành hoặc một chức nào khác xen kẻ với các ứng cử viên mới của năm nay.