41 Ngày diễn đã cận kề mà tiết mục lớp tôi vẫn chưa thể nhuần nhiễn được, về phần hoạt cảnh lẫn diễn xuất đều ổn, mọi thứ rất chuẩn, chỉ có tôi là hay bị vấp khi hát thôi.
42 “Và sau đây sẽ là màn dự thi của lớp 10A4 với nhạc cảnh đám cưới trên đường quê…”-Rộp…rộp…rộp! – Những tràn pháo tay cổ vũ nổi lên từ phía lớp tôi. Tức thì cặp đôi Toàn phởn và Kiều ẹo cùng nắm tay xuất hiện trên sân khấu với bộ áo dài cưới tuyệt đẹp, cùng theo sau đó là đám đàn trai đàn gái lỉnh kỉnh măm cổ, tất cả đều mặt mày hởn hở cứ ý như đang tổ chức đám cưới thiệt vậy.
43 Hái hoa học tập…Quanh đi quẩn lại cũng sắp tới giáng sinh rồi, cơ mà trước khi nghỉ giáng sinh thì học sinh chúng tôi lại phải trải qua một cửa sinh tử ác liệt nữa thì mới an nhàn mà nghỉ ngơi được.
44 -Con chào bác ạ? – Tôi lẽ phép thưa ba Phương khi vừa vào nhà. -Chà, bé Phương nói đi mua sách mà, sao lại có người chở về thế kia?-Tình cờ gặp ngoài đường mà ba!-Trùng hợp nhỉ, con với bé Phương nhà bác có duyên thật!-Dạ, thực ra thì con đến nhà Phương để học thêm ạ!-Vì sắp tới đây nhà trường sẽ tổ chức hái hoa học tập nên con kèm bạn Phong một tý thôi! – Nhỏ Phương nói thêm.
45 Tình yêu là một dạng cảm xúc rất mơ hồ và khó đoán, bởi lẽ nó là một thứ gì đó rất mênh mông, bao la và vô cùng rộng lớn, ở đây tôi sinh phép được gọi nó là một vòng tròn cảm xúc.
46 Sau khi đi dạo muốn rụng cặp giò ở wonderland xong, nhỏ Phương đột nhiên chẳng chịu về nhà, vẫn nằng nặc đòi tôi chở đi chỗ khác để chơi mặc dù trời đã bắt đầu trở lạnh và lất phất sương rơi.
47 Dân gian khi xưa có câu : “Kẻ ăn không hết, người lần không ra. ” tức dùng để ám chỉ những người dư giả về một thứ gì đó mà trong khi những người khác vẫn chưa có được.
48 Từng sự việc, từng tình tiết được tôi lần lượt trình bày trước mặt Hoàng Mai làm em đi từ ngạc nhiên này đến ngỡ ngàng khác, từ sững sốt này đến bàng hoàng khác, có lúc em phải tựa người vào thành giường để khỏi bị choáng váng vì sốc.
49 Trong lúc mà tưởng chừng như bé Phương đang say ngủ giấc nồng thì em lại thức giấc, cất tiếng trả lời tôi như đã thức từ rất lầu rồi, kiểu như đang giả bộ ngủ nãy giờ vậy.
50 Sau khi mở câu hỏi ra tôi liền thấy tấm hình có chụp một người đàn ông đang chạy, cùng với đó là một yêu cầu ngắn gọn:“Em hãy miêu tả hành động của người đàn ông trong bức hình bằng tiếng anh!”Dứt câu cả đám lớp tôi hò reo như ông vỡ tổ, bởi lẽ bọn nó ai cũng biết tôi giỏi về môn tiếng anh, vả lại còn bắt trúng câu hỏi tiếng anh nữa, chẳng khác nào chuột sa hũ nếp, 10 điểm chắc trong lòng bàn tay.
51 Từng lời lẽ đay nghiến tôi dành cho Hoàng Mai ban trưa giờ đây được tôi thuật lại một cách rõ ràng và tường tận cho Lan biết vì nàng đã yêu cầu rằng tôi phải kể hết tất cả các tình tiết dù lớn dù nhỏ xảy ra giữa tôi với Hoàng Mai, có thế nàng mới tìm cách mà giúp được.
52 Nhưng ngay cả đến bé Phương cũng chẳng biết tung tích gì của Hoàng Mai khi được tôi hỏi đến cả, lại còn tỏ ra khá là ngạc nhiên nữa chứ:-Ơ, Hoàng Mai không đi chung với anh à?-Thì có một chút tranh cãi nên giờ chẳng biết đã ở đâu rồi!-Cũng vì tính cứng đầu của anh mà ra cả đấy!-Ừ thì biết rồi, quan trọng là phải kiếm cho được Hoàng Mai kìa!-Anh thử kiếm ở những nơi khác chưa?-Đã kiếm rồi, nhà bạn thân cũng như những nơi có thể nhất! Anh còn lập ra một list những nơi có khả năng nữa cơ!-Và nhà em là một trong những số đó hả?-Ừ phải rồi!-Vậy nếu anh không vì kiếm Hoàng Mai thì chắc sẽ không đến đây đâu phải không? – Em cau mày chu mỏ.
53 Chuyện đã xảy ra cách đây 10 năm rồi khi tôi còn là một thằng nhóc ngổ ngáo, trẻ trâu không sợ trời không sợ đất. Lúc ấy tôi chỉ mới được học vài thế võ cơ bản của ba tôi thôi nhưng đã háo chiến muốn đi tỉ thí với đám bạn rồi, tuổi con nít mà, bồng bột lắm.
54 Mà thôi, trở lại với chuyện của tôi cái đã, trò chơi mà chúng tôi chơi sẽ là trò “ken cứu”. Chắc sẽ có một vài bạn không biết đâu phải không? Để tôi giải thích nhé!Đây là một trò chơi dân gian tồn tại đã lâu rồi, cả đám sẽ tiến hành bề trắng bề đen để chọn ra 1 thằng bị và cả đám còn lại sẽ là con mồi.
55 -Bé gấu…bà là bé gấu phải không? – Tôi bần thần như không tin vào mắt mình. -Đến bây giờ ông mới nhận ra sao? – Nhỏ cười khẽ buông lỏng tôi ra. -Không thể nào tin được, 10 năm rồi…-Tôi cũng không thể nào tin được nhưng đây vẫn là sự thật đấy thôi!-Không ngờ bé gấu mít ướt năm xưa lại là Lam Ngọc lạnh lùng, nghiêm nghị như bây giờ!-Tất cả vì lời hứa năm xưa với ông đấy! – Nhỏ thoáng xụ mặt làm cho đôi má đã mủm mỉm lại trở nên mủm mỉm hơn.
56 Mặc dù đã gồng cứng người chịu trận nhưng tôi vẫn không thể nào không thấy đau được. Từng cú đấm, từng cú đá táp vào người tôi đều có độ lực kinh hồn, cứ như nó dồn toàn bộ sức lực vào tôi vậy, đau không thể tả.
57 Lại một buổi sáng nữa bắt đầu khi những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua những lỗ hổng trên trần nhà rọi thắng xuống mặt tôi đến lóa cả mắt. Tôi bực dọc xoay người để tránh những ánh nắng đó thì chợt phát hiện ra một điều động trời rằng mình không đơn thuần đang nằm trên nền đất.
58 Cuối cùng thì tôi cũng đã trói xong Lam Ngọc. Nhưng đổi lại là cánh tay của tôi giờ đây nhuộm một màu đỏ ói từ chỗ vết thương trở xuống, tuy máu đã khô và đã ngừng chảy rồi nhưng nó vẫn còn mỏng lắm, chỉ cần cử động mạnh một tý thôi là máu sẽ chảy lại ngay.
59 “Jingle bells, jingle bellsJingle all the way…”Cứ mỗi năm khi đi ngoài đường hoặc nghe ai đó phát bài hát này thì trong lòng tôi lại lâng lâng một cảm xúc gì đó khó tả lắm.
60 Trong số 20 thành viên có mặt trong hội của thằng Toàn, ngoài những nhỏ bình dân ra cũng có một số thành phần cốt cán trong ban cán sự lớp như bé Phương tân cán sự môn văn, Lam Ngọc lớp trưởng và đặc biệt còn có nhỏ Thu lớp phó lao động nữa.