121 -Rán thêm chút sức nào mày Phong, con trai gì mà yếu thế?-Dạ, con đang rán đây chứ!-Tao đếm tới 3 mày cố nhướng thân mày lên nhé, 1…2…3…lên!Phải cố sức lắm tôi mới ngồi được lên chiếc xe máy của ba tôi.
122 Tôi đau lắm, đau cả tinh thần lẫn thế xác, vừa đánh nó vừa dùng những lời lẽ lăng mạ nhất dành cho tôi mà tôi không thể nào chối cãi được. Đôi chân tôi tật nguyền thật mà, ngay cả đến cơ hội cuối cùng là ông hai Cú cũng có giúp được tôi đâu, tôi sẽ mãi bị như thế, mãi mãi vẫn không đứng bằng đôi chân của mình được nữa.
123 Tôi tỉnh dậy trong một không gian tĩnh mịt có một chút lạnh của buổi sáng, mỗi thứ đều mờ ảo xoay vòng vòng theo con mắt mỏi mệt của tôi, mãi đến một lúc sau nó mới tỉnh dần và giúp tôi nhận thức rõ mình đang ở đâu.
124 Để đến gặp dì vú của Lam Ngọc không phải là dễ. Phải chắc chắn Lam Ngọc không có ở nhà tôi mới có thể an tâm mà đến bàn chuyện được. Thế là tôi phải có gắng gồng chiếc xe cà tàn của mình sau buổi học để ngồi quan sát trước cổng nhà nàng mỗi ngày.
125 Kể từ cái hôm tôi nhìn thấy con bé Noemi với cái thằng hay đi chung với nó đi vào nhà Ngọc Lan, trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện những suy nghĩ ngổn ngang chẳng thể nào lí giải được.
126 Đi dọc hành lang đến lớp, không biết có phải vì Lam Ngọc sợ tôi sẽ không dám lên lớp hay không mà nàng cứ nắm chặt lấy bàn tay của tôi dắt đi làm tôi cứ chộn rộn, thơ thẫn như người mất hồn vậy.
127 Kể từ cái hôm tôi bị Lam Ngọc tát đến giờ, cũng đã gần một tuần, cảm giác hụt hẫn, đau đớn vẫn còn lâng lâng rất rõ. Mỗi lần nhìn vào gương, tôi cứ tưởng tượng rằng trên mặt mình vẫn còn hằng rõ vết ngón tay đỏ ót của nàng mặc dù nó đã phai từ lúc nào.
128 Cả tôi lẫn thằng Bảo lúc này đều đứng chết trân ra mà nhìn con bé. Sắc mặt của nó tuy có phần luống cuống khi lần đầu cầm tay tôi nhưng nhanh chóng sau đó nó liền trở lại bình thường mà giương mắt nhìn thằng Bảo lúc này đang méo dần đều:-Bảo tin chưa, là tự Bảo muốn biết đấy nhé!-Nhưng đó là người mà chị La…-Không có chị em gì ở đây cả, Bảo biết rồi thì đi về trước dùm đi!-Nhưng…-Chính Bảo đã nói như thế mà, giờ muốn nuốt lời sao?-Thì…được, Bảo sẽ về, Mi làm thế thì liệu mà nói với chị ta, Bảo không nói giúp đâu nhé!-Bảo cứ về, Mi sẽ giải quyết mọi chuyện!Sắc mặt con bé cứ dửng dưng lạnh lùng làm thằng Bảo chẳng biết làm gì ngoài lủi thủi dẫn xe ra về không quên lườm tôi với ánh mắt cực kì đáng sợ.
129 -Thôi được rồi, anh đọc kĩ rồi ký vào đây đi!Con bé đưa cho tôi một tờ giấy chi chít chữ được đánh máy từ trước, đọc sơ qua thì tôi đã biết đây là những điều khoản cho cuộc thỏa thuận giữa tôi và con bé Noemi.
130 Ngày mùng 1 Tết Tây là một ngày khá đẹp khi mới sáng sớm nắng ấm đã bao trùm khắp những tòa nhà cao tầng làm chúng trở nên lóng lánh lóa mắt những ai vô tình ngó phải.