1 Chính xác, tớ quen cậu chín năm rồi đấy, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa. Một buổi chiều mưa, một đợi chờ, một may mắn và một hạnh phúc. Cám ơn cậu đã cho tớ có thể vẽ lên một mối tình đơn phương suốt chín năm mà khi tớ nhìn lại tớ không có cảm giác hối hận.
2 Tôi vẫn không thể nào quên được chuyện chiếc ô hôm ấy, mỗi lần đi học qua chỗ đó, lúc nào tôi cũng thử xem cậu ta có ở đó không. Dường như nó là một thói quen không thể bỏ của tôi rồi, một phản xạ có điều kiện.
3 - Không! - Tiếng hét chói tai của chị gái cậu vang lên.
- Chị! Cứu em! - Tiếng cậu vang lên như một lời khẩn cầu, mà cũng thật đáng thương khiến cho người ta đứng bên ngoài mà cũng phải cảm thấy thương cho tiếng nói đó.
4 Cô không biết bản thân mình đã ngồi gục trước cửa phòng cấp cứu bao lâu nữa. Nước mắt cô không còn rơi nữa. Nhưng đâu có nghĩa là cô không còn đau. Mà nỗi đau đó không còn gì có thể hơn được nữa.
5 Tiếng bước chân ngày một nhanh hơn, càng ngày càng đến gần chỗ cô ngồi. Nhưng cô không thể nào có thể rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân. Rõ ràng là tai cô rất thính, ngay cả tiếng gọi của mẹ cô, cô cũng không hề nghe rõ.
6 Trời dần dần tối lại, bao phủ lên mọi thứ là một màu đen tối om. Ánh đèn điện vẫn chiếu sáng trong căn phòng nhỏ đầy mùi thuốc, cô còn nhớ rõ, em trai cô rất ghét mùi thuốc ở trong bệnh viện.
7 Sáng sớm hôm sau, cô dậy thật sớm sau đó đi ra ngoài. Cô không đến bệnh viện mà bắt chuyến xe sớm nhất đến ngoại ô thành phố, trời sám sớm sương mù dày đặc.
8 Lúc hai người về đến thành phố cũng là 9 giờ sáng. Sau khi rời khỏi bến xe bus, cô chạy lên nhanh xe anh rồi đi đến bệnh viện. 9 giờ sáng rồi, màn sương sớm cũng không còn nữa.
9 Cô dùng đôi mắt của mình để đổi lại đôi mắt cho đứa em trai, cô dùng một cuộc đời hạnh phúc để đánh đổi lấy ánh sáng cho đứa em ấy.
_____________________
- Ca phẫu thuật rất thành công.
10 Chuyện đã như vậy thì có dấu sao đi nữa cũng không thể nào giữ mãi được.
Khi Vũ Nguyên tỉnh lại cũng là ba ngày sau đó, điều đầu tiên khi mở mắt ra mà cậu làm đó là tìm kiếm, đôi mắt vừa được thay cho cậu nhất thời cậu chưa có thích ứng được.
11 Mỗi lần đi thi y rằng thời gian ngồi chờ còn lâu hơn thời gian làm bài, mãi lâu sau tôi mới được phát giấy làm bài thi. Bài thi này đối với tôi cũng không có khó cho lắm làm cho lúc đầu mới vào phòng thi tôi thấy hơi lo.
12 Chơi của buổi chiều xong, hai chị em lại dẫn nhau về. Môt lời nó cũng không ai nói với nhau, cuối cùng tôi chịu thua, giơ hai tay đầu hang mở miệng ra an ủi nó
- Tiểu Bảo, ăn kem không? – Nghe tôi nói thế nhóc vẫn yên lặng.
13 Ngày hôm sau, cả nhà cô đi chơi ở công viên. Lâu lắm rồi cả gia đình mới đi chơi với nhau một ngày trọn vẹn. Đến khi trời tối, hai chị em tôi thật sự khôn muốn về một chút nào, đi chơi như vậy còn chưa đủ mà sao đã về chứ.
14 - Lương Gia Vũ, người đã đẹp mà tên còn đẹp hơn. – Một bạn nữ nào đó trong lớp nói nhỏ, âm thanh đủ vàng đến chỗ tôi.
Từ đầu đến cuối buổi tôi không nói một lời nào, lẳng lặng ngồi im nghe mọi người nói.
15 Khi trở về phòng, lúc đi qua cầu thang bỗng nghe thấy tiếng thấy Quản Lý bên kí túc nam lên đang phạt học sinh.
- Các em không quét sạch hết chỗ này thì đừng có mong lên phòng nghe chưa? – Thầy vừa nói vừa chỉ huy.
16 Tiết đầu tiên là tiết Văn, nói sao nhỉ. Cả giờ hai đứa chúng tôi không ai nói với ai một lời nào. Nhưng đối với tôi nó lại điều cực kì tốt, tại mấy bạn nữ xinh gái cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong lớp.
17 Học xong buổi sáng hôm nay, cả ba người chúng tôi nhanh chóng chạy về phòng cất cặp sách rồi xuống nhà ăn, ăn cơm. Ở trường này học sinh ở khu nội trú hoặc bán trú có thể đăng kí ăn cơm do nhà bếp làm, như vậy học sinh không phải ăn cơm ở ngoài đồng thời đảm bảo vệ sinh về thức ăn.
18 Tôi cứ vậy chạy đi trong màn mưa, mà đường về phòng còn một đoạn khá xa. Cứ tiếp tục dầm mưa như thế này mai có lẽ sẽ bị ốm mất.
- Này cậu, đi chung với tớ về không? Trời đang mưa lớn đấy.
19 Sáng sớm hôm sau cố gắng lắm mới có thể dậy đi học được, trán tôi vẫn còn sốt nhưng mà nếu không đi học sẽ bị mất bài như vậy sẽ không được, có ốm vẫn phải đi học thôi.
20 Một tháng cứ thế trôi qua, cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi nhiều. Một ngày cứ đi học, rồi lên thư viện đọc sách, thi thoảng thì đi chơi cùng Minh Thư và Vân Anh.