1 Ngày hôm đó gió rất nhiều. Gió như thổi tan tất cả. Mặt đất. Cát. Cây cỏ… Và cả cô. Không muốn bị nhúng chàm? Không muốn nhuốm màu bùn dẫu ngày ngày tắm mình trong đó.
2 Ánh trăng vẫn lơ lững trên đỉnh liều. Cô ngồi thừ trên tấm chăn dày. Lạnh thật. Muốn chạy đi lấy thêm áo ấm. Nhưng lại bị ai kia ôm chặt. Dù đã say ngủ.
3 Đúng vậy. Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Tròn vành vạnh không một vết khuyết. Ánh trăng treo lửng lờ trên đầu. Xung quanh là muôn vàng vì sao lấp lánh. Cô ngồi sau một phiến đá khá bằng.
4 Cô không ngủ được. Cứ nhắm mặt lại là nghĩ đến hắn. Nụ cười của hắn. Ánh mắt của hắn và những “giọt nước mắt của hắn”. Cái sự lém lĩnh trong hắn. Cái cách hắn thận trọng với tất cả cảm súc của cô và tất cả.
5 Cô trở về nhà. Nhẹ nhàng đặt ba con tiểu hỗ và một cái chăn củ. nó vốn dĩ đã được hắn bón ăn đến no căng nên vừa được đặt vào ổ là lăn đùng ra ngủ. Dáng ngủ rất đáng yêu làm cô không thể rời mắt.
6 Tại sao? Tại sao lại như vậy. Cô nghiên đầu suy nghĩ lần thứ n cộng một cũng không thể nào lý giải nỗi tình cảnh hiện tại của mình. Ngoảnh đầu nhìn cái kẻ đang ngáy ngon lành, ôm chặc eo cô như một đứa trẻ.
7 Hắn là một con người kỳ lạ. Cô vốn biết. Ở chung với hắn sự kỳ lạ trong hắn càng hiện lên rõ nét hơn. Như giờ đây. Đang nói chuyện với cô một cách hào hứng về việc chó và mèo con nào lông nhiều hơn.
8 Hôm đó hắn uống rất nhiều. Vỏ chai cứ liên tục phi thẳng xuống thác một cách không thương tiếc. Lần thứ bao nhiêu cô thầm cầu chúc ấy con cá gần đó không bị luyên lụy, nếu có cô cũng không khướt từ bỏ bụng đâu.
9 Mặt trời nắng chói chang. Ngồi dưới góc cây. Dùng cái nón lá quạt cho tan đi cái oi bức của trưa hè. Đã lâu lắm rồi cô chưa phơi nắng lâu như vậy. Mồ hôi ướt đẫm như tắm.
10 Khi cô tỉnh dậy. Hắn đã đi mất. Ngôi nhà to rộng chỉ còn mình cô. Một sự trống rỗng dân lên. Tìm. Cô tìm. Hắn đâu mất. Một âm thanh. Một giọng nói. Một tiếng cười.
11 “ Thi Thi. Ta chưa kể cho nàng nghe một điều. Nàng có biết tại sao ta lại luôn mang bên mình một cây sáo trong khi mình không thể thổi được. Ta đã từng tự hỏi tại sao mình thay vì học đàn, hát lại đi học binh pháp, đao kiếm.
12 Ta là vô diện. Ta không có nhân dạng của bản thân. Từ đâu xuất hiện?Tại sao xuất hiện?Ta không biết. Vật vờ tồn tại như một cái bóng mờ nhạt. Yếu ớt lẽ loi.
13 Trong những năm tháng của ký ức còn có một bóng hình ta không thề nào quên nỗi. Như Ý. Như Ý cùng chúng ta không cùng một làng. Ngày ngày chủ nhân của ta sẽ sang chỗ của Như Ý đón cô ấy sau đó cả hai sẽ cùng nhau luyện tập.
14 Năm qua tháng lại. Chủ nhân của ta ngày một mạnh hơn. Sức mạnh của ngài vang danh khắp nơi. Cả yêu giới lẫn nhân giới. Với nhân giới chủ nhân của ta nỗi tiếng với trận và cung.
15 Chủ nhân ta vừa đi không lâu sau Như Ý lại chạy đến. Nàng bận trên người một bộ giá y đổ thẩm. Góc tay áo có một dòng chữ nhỏ nhoi siêu vẹo Như Ý- Nhất Trung.
16 Ngày ta nhận được cây cung của chủ nhân là vào một ngày mưa tầm tả. Cách Cách, Tiểu yêu làm việc trong mạng lưới cá cược lớn nhất Quỷ Môn phải dùng một khây với rất nhiều rất nhiều lớp kết giới để chứa cây cung đầy linh khí kia.