61 - Mạnh Lâm, chẳng lẽ các người muốn tuyệt tình sao?Trương Mỹ Kỳ dần dần có chút không kiên nhẫn. Bà đã hạ thấp mình đến thỉnh cầu Mạnh Lâm, nhưng Mạnh Lâm thái độ lạnh lùng.
62 Cục trưởng cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh, luôn mãi tỏ thái độ trịnh trọng:- Đồng chí Tiểu Bành, xin cậu cứ yên tâm, cơ quan công an chúng tôi nhất định sẽ công bằng chấp pháp, đem những người vi phạm pháp luật ra xử lý, mang đến cho người bị hại một công đạo, cũng như cấp cho toàn bộ quần chúng nhân dân một công đạo.
63 Động tĩnh ở Cục Công an gần như đồng thời truyền tới Trương gia. Trương Thừa Nghiệp kinh hãi, trong vòng mười phút liên tục gọi điện cho Cổ Đạt Xuân nhưng không ai tiếp điện thoại.
64 Trương Mỹ Kỳ và Trương Khải thảm hại rời đi. Lúc này, tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố và tổ chuyên án cảnh sát nhân dân Cục Công an thành phố chia ra chay tới Cục Nông nghiệp thành phố và Trương gia.
65 Vụ cha con Trương Thừa Nghiệp đã kết thúc. Thấy con rể tương lai của mình phải ngồi tù, Trương gia vốn vinh quang phú quý nay tan thành mây khói, Tào Đại Bằng trong lòng buồn bực có thể hiểu.
66 Bành Viễn Chinh ra ngoài tìm một quán ăn, mua một số món ăn mang về nhà, người một nhà đoàn tụ với nhau ăn bữa cơm chiều. Vốn là định ra ngoài ăn, nhưng bởi vì Mạnh Lâm đi lại không tiện nên Phùng Bá Đào ở nhà dùng cơm.
67 - Tham mưu Ngụy, Phó chủ tịch thành phố Mạnh mời anh vào. Anh đi ra cửa, quẹo trái, văn phòng thứ nhất là của Phó chủ tịch thành phố Mạnh. - Xin cảm ơn!Ngụy Minh Quang cùng với thư ký Mạnh Cường bắt tay, sau đó bước ra khỏi phòng thư ký.
68 Bành Viễn Chinh im lặng không nói, đột nhiên khẽ thở dài. Bác Cả và chú Ba muốn mời anh em Mạnh Cường ăn cơm, hắn không thích, thậm chí có thể nói là hết sức phản đối.
69 Một chiếc Audi màu đen nhanh như chớp chạy vào nhà tang lễ. Không đợi xe dừng hẳn, Tống Quả và cha, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam nhảy xuống xe.
70 Đoàn xe của Phùng gia chạy một cách thong thả. Đây là do Phùng Bá Đào yêu cầu. Khi đoàn xe sắp tiến vào khu vực tỉnh Giang Bắc thì trời đã chạng vạng.
71 Mạnh Lâm được Phùng gia sắp xếp vào điều trị tại bệnh viện cán bộ cao cấp của thủ đô. Nếu là người nào khác của Phùng gia thì quả quyết là không được hưởng thụ sự đãi ngộ này.
72 Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm. Có thể là nhà có việc, Mã Tự vội vàng đi mất. Vương Na đứng dậy, đeo túi lên, nhìn về phía Bành Viễn Chinh cười cười:- Viễn Chinh, tôi về trước nhé!Đi được vài bước, đột nhiên cô dừng lại, cúi xuống bàn Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:- Hoàng Đại Long muốn mời khách, cùng đi chơi đi?- Tôi không đi đâu, tôi còn có việc.
73 Mẹ không có ở nhà, Bành Viễn Chinh cũng không vội về. Hắn tùy tiện tìm một tiệm cơm trên đường, ăn bữa cơm chiều, sau đó mới chậm rãi đi về nhà. Vừa mới bước vào cổng chính khu cư xá, hắn chạm mặt Tào Dĩnh và mẹ cô, Lưu Phương.
74 Lưu Cường ho khan hai tiếng, hắng giọng. Gia Cát Cấu khẩn trương cười, tỏ thái độ:- Xin lãnh đạo cứ yên tâm. Tuy rằng đồng chí lão Cung không ở đây, nhưng công tác của phòng nhất định sẽ không bị bỏ dỡ.
75 Bành Viễn Chinh đi theo Gia Cát Cấu đến phòng họp của Ban tuyên giáo. - Đồng chí Tiểu Bành ngồi đi, tôi tìm cậu nói chuyện chút. Gia Cát Cấu tuổi không lớn, nhưng vì công tác nhiều năm ở cơ quan, học theo kiểu cách làm quan nhưng thật ra học chưa được thấu đáo.
76 Trong lòng của Vương Na, Gia Cát Cấu quả thật chẳng đáng kg nào. Mặc dù ở cơ quan lăn lộn đến vị trí cấp phòng, nhưng chung quy cũng chẳng có tiền đồ gì quá lớn.
77 Tống Quả nghe tin Bành Viễn Chinh sắp bị “đày” đến cơ sở, thầm nhíu mày. Nếu biết được thân phận thật sự của Bành Viễn Chinh, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không thể hiểu được, hắn xuất thân cao quý như vậy, vì sao lại phải “mai danh ẩn tích” ở cơ sở, cực khổ gian nan làm một viên chức nho nhỏ.
78 Sáng sớm hôm sau, gió rét thổi lạnh thấu xương. Tiến vào tháng 11, mùa đông đã bắt đầu, nhiệt độ ở Tân An đã trở nên cực thấp. Bành Viễn Chinh nhanh chóng bước vào tòa nhà Thành ủy, phía sau truyền đến tiếng gọi mệt mỏi nhưng hưng phấn của Vương Na:- Viễn Chinh, Viễn Chinh!Bành Viễn Chinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Vương Na cười:- Sao hôm nay chị đến sớm vậy?- Hôm nay Đại Long lái xe đưa tôi đi làm.
79 Mã Tự chào Lưu Cường:- Trưởng ban Lưu. Bành Viễn Chinh cũng cười cười:- Trưởng ban Lưu, chúc buổi sáng tốt lành. Tuy không phải là Phó trưởng ban chính thức, chỉ là cách gọi tôn xưng của người trong Ban, nhưng hiện giờ, vẻ tự cao tự đại và bộ tịch của Lưu Cường so với Phó trưởng ban bình thường, thật sự cũng không kém.
80 Trên thực tế, Lưu Cường cảm thấy khó chịu giống như là vừa ăn thứ gì đó không tiêu. Chuyện này đến rất đột ngột. Trước đó gã chưa nhận được một chút phong thanh nào cả.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50