21 Sau khi uống hai ly rượu, Bành Viễn Chinh rốt cuộc nhìn thấy đôi mắt của ông cụ có chút ươn ướt. Hắn biết ông cụ đang đau buồn, nhớ đến người cha đã mất của hắn.
22 Mạnh Lâm cũng không suy nghĩ nhiều. Cũng may là bà không tiếp tục truy hỏi, bằng không thì Bành Viễn Chinh cũng không biết giải thích như thế nào. Buổi sáng hôm sau, Phùng Bá Đào gọi điện thoại đến.
23 Sau khi rời khỏi nhà Tào gia, sự ác cảm và coi thường của vợ chồng Tào Đại Bằng đối với Bành Viễn Chinh lại càng sâu. Bành Viễn Chinh thì không sao, nhưng khó chịu nhất vẫn chính là Tào Dĩnh.
24 Tôn Á Nam đi rồi, ngày hôm sau, rốt cuộc cơ hội của Bành Viễn Chinh cũng đã đến, mặc dù là đến hơi chậm. Kỳ thật Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sáng ngày hôm qua đã từ danh sách sinh viên tốt nghiệp năm nay đem hồ sơ của Bành Viễn Chinh chuyển qua phòng Nhân sự.
25 Ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, Chu Đại Dũng liền gọi điện cho Trưởng phòng tin tức Ban Tuyên giáo Thành ủy Cung Hán Lâm, tỏ ý chiếu cố Bành Viễn Chinh, để Bành Viễn Chinh biết “tình cảm” của y.
26 Chỗ tiếp đãi của Thành ủy kỳ thật chính là một khách sạn. Và “thượng đế” lại thường xuyên là văn phòng Thành ủy. Là khách sạn cao cấp nhất của thành phố Tân An, mỗi ngày khách đều kín hết chỗ.
27 Bành Viễn Chinh nắm cánh tay của Mạnh Lâm kéo đi, không thèm nhìn đến ba người Trương Mỹ Kỳ. Tống Bính Nam cũng không phải là lãnh đạo thành phố bình thường, cũng được xếp hạng trong bộ máy Ủy viên thường vụ, địa vị hiển hách.
28 Buổi sáng ngày thứ hai, Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh caro ngắn tay mà mẹ hắn mới mua cho, cùng với chiếc quần tây màu, chân mang đôi giày da bóng loáng, bước nhẹ nhàng về phía cơ quan Thành ủy, chính thức bắt đầu cuộc sống của một cán bộ cơ quan Thành ủy.
29 Nghe Bành Viễn Chinh nói phải về nhà ăn cơm, Mã Tự không mời nữa, thuận miệng hỏi một câu nhà hắn ở chỗ nào. Trên đường về nhà, Bành Viễn Chinh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tiến hành phán đoán từng người trong phòng Tin tức.
30 Đối với việc Mã Tự than thở về việc bất công của thiên hạ, Bành Viễn Chinh im lặng không nói. Là một người mới của phòng, ngay cả trong lòng có bất mãn với việc làm khó dễ của Tôn Bình, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
31 Giọng Tôn Bình rất to, không bao lâu sau đã “lôi kéo” mọi người ở Phòng Nghiên cứu và Phòng Tuyên giáo tới đây, rất nhiều người vây quanh trước cửa xem náo nhiệt, có một số người còn cười cợt.
32 Mã Tự không nói gì, vỗ vai Bành Viễn Chinh, ý nói, cậu em hãy bảo trọng. Bành Viễn Chinh thản nhiên cười. Trong suốt buổi chiều, người trong phòng đều có những tâm tư riêng của mình.
33 Đây là lần đầu tiên Tôn Bình cảm thấy ngạc nhiên đối với Bành Viễn Chinh. Đương nhiên, đây không phải lần cuối cùng. Hiện tại, Tôn Bình tất nhiên là cảm thấy xấu hổ, tính toán xem làm sao có thể lấy được danh dự của mình về.
34 - Huấn luyện viên Bành, anh có thể giúp em một chuyện được hay không?Phùng Thiến Như nhẹ nhàng hỏi. - Ồ, em cứ nói, chỉ cần anh có thể làm được, nhất định sẽ không thành vấn đề.
35 Phùng lão mấy ngày nay có hoạt động bên ngoài, đại diện cho quốc gia đến Trung Á. Tuy rằng Phùng lão không có ở đây, nhưng vì sự có mặt của bà cụ Phùng nên tất cả mọi người trong Phùng gia đều tụ tập lại, giữa trưa mở một bữa tiệc, xem như bữa tiệc đoàn tụ lần đầu tiên khi Phùng gia chính thức tiếp nhận Bành Viễn Chinh.
36 Không khí bữa tiệc hơi nặng nề một chút, nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn kết thúc trong vui vẻ. Có mặt bà Phùng, các cháu chắt nhà họ Phùng đều ra sức nịnh hót, bà hết sức che chở và thân thiết với Bành Viễn Chinh, thái độ của bà cũng dần ảnh hưởng tới thái độ của những người khác.
37 Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh đã sớm chú ý đến cô nữ sinh viên năm ba khoa tiếng Trung tên Sơ Đan đang lặng yên đi theo hắn. Hơn nữa, phía sau cô còn có mấy cô gái lén la lén lút, xem ra hình như là bạn học của Sơ Đan.
38 - Mẹ, ông nội vì sao lại không đem anh Viễn Chinh và mẹ anh ấy đến thủ đô? Chú hai tuy rằng đã mất nhưng vẫn còn anh Viễn Chinh và mẹ của anh ấy. Nghi vấn này đã nằm trong lòng Phùng Thiến Như từ lâu, nhưng cô vẫn không dám mở miệng hỏi.
39 Người thư ký cùng với Bành Viễn Chinh tiến vào trại an dưỡng Danh Sơn. Chiếc xe jeep chở bọn họ liền quay đầu, hướng chân núi chạy xuống chứ không chạy vào bên trong trại an dưỡng.
40 Bành Viễn Chinh dựa theo ý tứ của Trương lão và Trịnh lão, ở lại trại an dưỡng năm ngày. Đương nhiên, trước đó hắn đã gọi điện cho Cung Hàn Lâm nói là có chút việc gấp cần phải xử lý.