21 Phượng Cảnh Duệ đứng chờ hồi lâu mà Mật Nhi không xuất hiện nên trong lòng bắt đầu lo lắng. Khi thấy tay Phượng Dương cầm kiếm từ bên trong Phù Dung uyển đi ra.
22 Lưu Mật Nhi có thể xác định nếu như không phải mình đứng ở sau lưng Phượng Cảnh Duệ, nàng chắc chắn sẽ không nghe được giọng của hắn. Nhưng Cơ Hoàn Hoàn nghe được.
23 Lưu Mật Nhi bưng cái khay Vô Trần đưa nhẹ nhàng đi vào cửa, thấy Phượng Cảnh Duệ đang chắp tay đứng ở bên cạnh song cửa sổ trầm tư đọc sách hắn thích.
24 Nàng tại sao muốn cùng người này ở trong phòng? Nhất là lúc khăn trải giường trong phòng cuồn cuộn khí thế ngất trời. Lưu Mật Nhi không chỉ một lần hỏi mình, lại một lần nữa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người bên cạnh, Phượng Cảnh Duệ đang nhìn mình không biết chán.
25 "Lão bản, một phòng hảo hạng!""Hai phòng!"Lưu Mật Nhi thản nhiên cắt đứt lời của Phượng Cảnh Duệ. Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Tại sao?"Lưu Mật Nhi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thong thả ung dung mở miệng "Ta cự tuyệt cùng một phòng với.
26 Thân thể được một vòng tay ấm áp ôm chặt, Lưu Mật Nhi dụi dụi mắt, im lặng than một tiếng rồi chợt giật mình, sau đó lại ngủ tiếp. Phượng Cảnh Duệ liếc thiên hạ đang ngủ say trong lòng đầy ý cười.
27 Lưu Mật Nhi nghĩ xem vấn đề đầu tiên mà bọn họ gặp là gì?Nhưng nàng không thể ngờ được rằng vấn đề đầu tiên của bọn họ lại là. . . không có tiền!Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi bằng ánh mắt lấy lòng, "Mật Nhi, nàng còn đang tức giận à?"Lưu Mật Nhi nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, quay đầu đi, tiếp tục nhìn ngã tư đường.
28 Một đống lương thực được ông chủ khách điếm mua dưới sự đề nghị của Lưu Mật Nhi. Lại có doanh thu nữa. Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của nàng, lúc này nàng mới có một gian phòng của riêng mình.
29 Vô Trần đứng trước Trúc Uyển nói chuyện với một nữ nhân nâng một cái rương, xuất hiện trước mắt Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi. Buông cái rương xuống, nữ nhân rút một cuốn sổ trong ngực ra, đứng lại.
30 Có tiền nên tự nhiên cũng không cần Phượng Cảnh Duệ phải lao động vất vả. Hơn nữa còn có thêm hai người Vô Trần và Vô Ngân quản lý nên một nhóm bốn người rất thoải mái.
31 Người bình thường thấy bên trong miếu có người cũng sẽ tránh đi? ! Dù sao đây cũng là xâm phạm quyền riêng tư của nhau! Lưu Mật Nhi âm thầm suy nghĩ. Nhưng ba người này lại khác biệt.
32 "Vị công chúa điện hạ này, cô nương đã đi theo chúng tôi ba ngày, đủ chứ? !" Lưu Mật Nhi không chịu nổi nhìn đám người của vị công chúa này. Nghe nàng tự giới thiệu thì nàng ta tên là Diệp Ly Tâm, công chúa của Miêu tộc mang theo hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ tới tham gia đại hội võ lâm một tháng sau! Sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.
33 Diệp Ly Tâm sợ hãi nhìn Phượng Cảnh Duệ đứng cầm kiếm, nàng buồn bực ho một tiếng "Ngươi dám làm ta bị thương?" Ở Miêu Cương, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với nàng như vậy.
34 "Ai là người của ngươi? !" Lưu Mật Nhi giận dữ đập bàn. Diệp Ly Tâm lập tức đồng ý hùa theo. "Đúng vậy, đúng! Ai là người của ngươi? Cùng lắm thì bản công chúa chuộc Lưu công tử là được!" Diệp Ly Tâm vỗ ngực phách lối.
35 Nếu muốn tin ngươi có chút khóLưu Mật Nhi bị thương ở chân, Phượng Cảnh Duệ im lặng không nói cúi đầu chữa trị. Thật ra thì Lưu Mật Nhi cho là hắn cố ý chỉnh nàng.
36 Hai tuần liên tiếp, chuyện để Lưu Mật Nhi bị thương ngay dưới mí mắt mình thật khiến Phượng Cảnh Duệ bị đả kích mạnh. Lưu Mật Nhi nhìn bộ dáng không cam lòng của hắn thì an ủi: "Thật ra thì ngươi không cần phải vậy.
37 Phượng Cảnh Duệ ngồi trên nóc kiệu, ung dung mở miệng nói với Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, nàng có muốn lên đây không? Phong cảnh đẹp lắm?"Nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi vào người Lưu Mật Nhi, còn nàng thì im lặng.
38 "Ngươi và tiểu thư nhà họ Hoàng Phủ có giao tình gì à?" Trong khách điếm, Lưu Mật Nhi hỏi Phượng Cảnh Duệ. Phượng Cảnh Duệ hỏi, "Sao lại hỏi như vậy?"Lưu Mật Nhi nhún vai, "Các ngươi quen nhau!"Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, "Mật Nhi thật thông minh!"Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Cảm ơn!"Giọng điệu Phượng Cảnh Duệ bỗng lạnh đi, nói, "Nàng nói xem sẽ thế nào nếu ta giết Hoàng Phủ tiểu thư?"Lưu Mật Nhi không hiểu, "Sao lại phải giết nàng?""Nàng ta là biểu muội của Khuất Thiên Hàn!" Phượng Cảnh Duệ cho nàng câu trả lời.
39 Thay nữ trang Vô Ngân đưa tới, Lưu Mật Nhi nhăn nhăn nhó nhó xuất hiện trước mặt mọi người. Tuy nàng cũng có nữ trang nhưng không hoa lệ như thế này. Chỉ cần nghĩ tới những thứ trên đầu là nàng không chịu nổi chứ đừng nói tới cảm giác quần áo mềm mại như vậy.
40 Lưu Mật Nhi ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, kiên quyết không đi thêm bước nào nữa, "Ta không đi!" Liên tục ba ngày, Lưu Mật Nhi bị Phượng Cảnh Duệ ép buộc ra ngoài du sơn ngoạn thủy theo hắn.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400